Hắn đang mỉm cười vô
cùng sảng khoái vì đã trêu đợc cô thì chợt thấy cô gái bé nhỏ đó của
mình đang đứng núp trong một gói, một tay nắm chặt ví tiền, một tay nắm
chặt chiếc điện thoại, do dự không biết nên làm gì. Trước gương mặt lo
lắng của cô, tim hắn đột nhiên đau nhói. Có phải hắn trêu đùa cô hơi quá rồi không?
- Phục vụ... trừ tiền vào tài khoản của tôi. – Hắn
nói rồi đứng dậy, không bận tâm tới việc họ có nghe thấy không, sải chân bước tới bên cạnh cô.
Tôi đang đứng thẫn thờ thì hắn bước tới bên cạnh, nắm lấy tay tôi, kéo đi.
- Này! Anh làm cái gì vậy hả?! – Tôi ngạc nhiên trước hành động của hắn, vội giật tay lại.
- Suỵt! Im lặng nào... – Hắn đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu, nắm tay tôi, cười tinh nghịch nói. – Đi nào, chúng ta trốn một bữa.
Tôi còn đang ngây ngốc trước nụ cười tinh nghịch ngàn năm có một vừa mới
xuất hiện trên môi hắn thì đã bị hắn nắm tay kéo đi một mạch.
- Quý khách, xin quý khách dừng bước. – Ba người đàn ông to lớn mặc comple trông như xã hội đen vội vàng đuổi theo chúng tôi
Một lần nữa, trong lòng tôi vang lên tiếng đổ vỡ. Toi rồi! Họ tới bắt
người. Suy nghĩ vừa hiện lên, tôi đã thấy hoảng sợ. Tôi bị bắt thì không sao, hắn bị bắt thì lại khác. Nếu bây giờ hắn bị bắt, chắc chắn ngày
mai sẽ có một bài báo viết về việc này. Mà đội quân fan của hắn hùng hật như vậy, nếu biết hắn bị bắt là do tôi chắc chắn tôi sẽ chết không được toàn thây. Và vì thế, điều đó đã tạo nên một động lực thúc đẩy tôi
khiến tôi vội vàng đứng ra trước mặt hắn, dang hai tay ra che cho hắn,
nhắm tịt mắt lại, hét. – Xin đừng bắt anh ấy! – Tôi nghe rõ hắn “Hả?”
một tiếng rõ to nhưng vẫn tiếp tục cắn răng nói lớn. – Xin đừng bắt anh
ấy! Tôi... tôi sẽ trả tiền. Nhưng tiền tôi mang không đủ. Nên... nên hãy bắt mình tôi thôi. Đừng bắt anh ấy! Tôi sẽ ở đây rửa bát cho tới khi
trả đủ tiền.
Tôi phun ra một tràng mà chẳng ai hiểu gì. Ba tên vệ sĩ đó ngó lơ tôi, bước tới trước mặt hắn, hai tay cầm một chiếc túi to
đưa ra trước mặt hắn.
- Phong thiếu gia, cảm ơn thiếu gia đã dùng bữa tại nhà hàng của chính tôi ngày hôm nay. Đây là quà mà chúng tôi
chuẩn bị cho thiếu gia nhân dịp đặc biệt. Xin thiếu gia nhận cho.
- Hả?! – Giờ tới lượt tôi không hiểu chuyện gì xảy ra, há hốc mồm, mắt mở tròn như mắt ếch tới nỗi suýt rơi khỏi tròng.
- Cảm ơn. – Hắn cười sảng khoái đón nhận túi lớn rồi nắm tay tôi đi.
Ra đến cửa, tôi vội vàng giật tay lại, không cho hắn kéo đi tiếp. Hắn quay lại nghiêng đầu nhìn tôi như muốn hỏi, tôi ngẫm nghĩ một lúc, bặm môi
nói.
- Không được! Tôi phải vào thanh toán không thể đi như thế này được.
Tôi quay lưng lại toan bước đi. Tôi không thể quỵt tiền như thế được. Việc
này không chỉ ảnh hưởng tới danh tiếng của hắn mà tôi cũng bị vạ lây.
Hắn đưa tay nắm tay tôi lại. Tôi định giật ra thì nghe thấy tiếng cười
khoái chí của hắn.
- Thôi nào. Tôi không ngờ cô lại “quân tử” thế này đấy. Rõ ràng là biết mình không có đủ tiền trả mà vẫn cứ nằng nặc
đòi vào rửa bát để trả nợ. Khi nãy tôi chỉ đùa cô một chút thôi. Tôi đã
thanh toán hóa đơn rồi.
Nghe anh ta nói mà máu nóng tôi dâng trào.
- Anh nói dối!
- Cô không tin phải không? Tôi biết cô sẽ nói vậy mà. Tôi có thể chứng
minh. – Hắn cười, nói rồi rút điện thoại ra, mở tin nhắn lên rồi đưa cho tôi xem. – Cô xem đi, khi thanh toán đã trừ vào tài khoản trong thẻ tín dụng của tôi rồi thông báo về điện thoại. Nhìn xem có đúng ba triệu bảy trăm chín mươi hai nghìn không.
Tôi đón lấy chiếc điện thoại của hắn, xem xét kĩ. Con số 3.792.000 VNĐ hiện trên màn hình di động của
hắn. Dù nhìn thấy vậy nhưng tôi vẫn cảm thấy bực mình. Tại sao hắn thanh toán rồi mà không nói cho tôi, làm tôi cứ phải lo lắng nãy giờ sợ bị
người ta bắt. Tôi trừng mắt lườm hắn, trong mặt là ngọn lửa đang bùng
cháy dữ dội. Hắn cất điện thoại vào túi, mở túi giấy lớn ra xem bên
trong là thứ gì.
- Trời! Là heo bông sao? Cái nhà hàng này sao mà kì cục tới vậy? Này, cho cô! Tôi không cần gấu bông! – Hắn làm bộ làm
tịch chép miệng rồi ấn con heo bông vào tay tôi.
Tôi ngắm nghía
con heo một lúc. Trời ơi heo xinh quá quá... Tôi rất muốn ôm lấy nó
nhưng cái thái độ hách dịch của hắn lại làm tôi bực mình, tôi ném thẳng
con heo vào mặt hắn, hừ lạnh.
- Tôi không thèm! Anh đi mà cho vợ anh.
- Thôi nào, cái này để khen thưởng cho hành động “quân tử” của cô. Cô vẫn giận dỗi tôi vì chuyện lúc nãy à? – Hắn lại ấn con heo vào tay tôi, ghé sát mặt hỏi.
- Không! – Tôi bực tức quay mặt đi.
- Được
rồi! Đừng giận nữa. Tôi đưa cô đi ăn, cô muốn ăn gì tôi mời cô ăn cái
đó. Lần này hoàn toàn là tôi chi tiền. Có được không? – Hắn mỉm cười dỗ
ngọt.
Nghe đến câu “lần này hoàn toàn là tôi chi tiền”, mắt tôi sáng quắc lên như đèn pha ô tô.