Tôi dùng tay vỗ bồm bộp vào trán mình rồi bước về phía trước nhưng… cái chân bị bệnh khùng! Cứ nhấc lên rồi hạ xuống! Nhấc lên rồi hạ xuống, nhấc lên rồi hạ xuống! Dợm bước mãi như thể bị ấm đầu không bằng! Có cái gì đó giống như lực từ trường của nam châm điện cứ hút hết tâm trí của tôi về phía sau. Trời ạ, Tô Vũ Uyên! Sáng nay mày quên không uống thuốc phòng chống bệnh khùng à? Điên, điên, điên!
Như một phản xạ tự nhiên, tôi quay ngoắt 180˚ rồi hùng hổ tiến về phía đôi “gian phu dâm phụ đang tằng tịu giữa thanh thiên bạch nhật” như thể…bà vợ đang đi đánh ghen chồng!
Bộp!
Tôi vỗ một cái thật mạnh vào vai con nhỏ mặt dày như mặt đường thấy trai là sát sát nhào vô đó! Chắc có lẽ vì bị phục kích bất ngờ nên nhỏ vội buông Trương Vĩ Nhật Thành ra, rồi quay sang nhìn tôi với ánh mắt ngơ ngác như con nai vàng đạp trên lá mùa…đông.
- Ơ…cô là ai? Sao lại đánh tôi?
Còn dám hỏi lí do nữa cơ đấy! Đáng ghét! Không thèm quan tâm tới con nhỏ đó, tôi tiến sát đến chỗ Nhật Thành đang đứng như trời trồng và…tát cho hắn một phát!
Giờ thì đôi mắt trong như nước hồ thu của Hoàng tử Bảo Khánh trợn ngược lên như thể mắt lợn luộc, cộng thêm khóe miệng giật giật liên hồi mấy cái liền, nhận xét chung: trông Trương Vĩ Nhật Thành bây giờ chẳng khác nào Nôbita ngáo ộp!
- Xin lỗi…tại chị không biết rằng em chủ động ôm Nhật Thành nên…chị tưởng…_nói xỏ nói xiên là chính.
- Tưởng cái gì mà tưởng! Cô có biết anh Nhật Thành là ai không hả? Là nhị công tử của tập đoàn năng lượng Truương Thị đấy biết chứ?
- Tôi…
- Nói cho cô biết, không chỉ là công tử nhà giàu xài bảo hiểm lên đến tiền tỷ, Nhật Thành còn là hoàng tử của cả thành phố Bảo Khánh này, có đến hàng ngàn fan nữ đấy! Cô đánh anh ấy bị thương rồi, cô nhắm cô có đền bù nổi không hả?_hơ, không biết ai là người suýt nữa bị đánh cho te tua tơi tả phải gọi mẹ thế không biết?
Mắt con nhỏ Hoàng Anh đó trợn ngược lên và hướng thẳng về phía tôi. Dĩ nhiên, trước khi quay sang làm nũng với Trương Vĩ Nhật Thành, nhỏ không quên để lại cho tôi một cái lườm sắc như dao cạo:
- Anh nói dối, cô ta thua xa em!
- Haha, Hoàng Anh, em đang đùa đấy à? Người ta là nữ sinh thiên tài của trường Lâm Văn đấy! Bất kể là tài năng hay ngoại hình đều hơn đời hơn người. Vậy mà em bảo thua xa em sao?_ Nhật Thành cười, một nụ cười có phần sắt đá.
- Bất kể là tài năng hay ngoại hình đều hơn đời hơn người? Em không tin! Nhìn cái bản mặt ngu ngu của cô ta mà xem, em thấy cô ta giống con vịt bầu hơn! Cô ta còn dám đánh anh đến bầm dập nữa cơ mà!
Hả? Bản mặt ngu ngu như con vịt bầu? Con nhỏ mặt dày này…! Muốn chết rồi sao? Tôi tức sôi máu, gỡ tay Trương Vĩ Nhật Thành ra khỏi eo mình rồi bước tới trước mặt con nhỏ Hoàng Anh đó, khẽ nghiêng đầu và nỡ một nụ cười…thiên thần:
- Em tên Hoàng Anh sao? Đến tìm bạn trai Nhật Thành của chị có việc gì không vậy? À, chị biết rồi, em là fan của Nhật Thành chứ gì? Chậc, con gái thời nay lạ thật, cứ thấy trai đẹp là lại bất chấp tất cả lao vào tấn công, mặt người nào người nấy dày như mặt đường ấy! Đuổi mãi chẳng chịu đi!
- Cô…_bị nói xỏ nói xiên cho một vố đau, nhỏ Hoàng Anh tức nghẹn họng, chẳng nói thành lời.
- Em sao vậy Hoàng Anh? Vẫn chưa muốn đi à? Hay em muốn chị chia sẻ hoàng tử Nhật Thành với em? Cũng được thôi, chị sẽ là vợ lớn, còn em làm vợ bé nhé, được không?_hix, không thể ngờ là lại có ngày tôi lại có thể phát ngôn ra mấy cái câu sến chảy nước này! Sởn cả da gà!
Giờ thì nhỏ mặt mày Hoàng Anh đã tím bầm lên vì giận nhưng nhỏ vẫn còn ngoan cố chưa chịu bỏ đi:
- Cô…cô nói cô là bạn gái của anh Nhật Thành…vậy tại sao vừa nãy cô lại đánh anh ấy hả?
- Cô…_nhỏ Hoàng Anh méo xẹo mặt mày, bước lùi về phía sau mấy bước, gào lên với giọng rưng rức đáng thương.
- Nhật Thành, anh nhớ đó! Em sẽ về nói với mẹ!
Trời, cái đồ con nít! Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn muốn giở trò mách mẹ như thể trẻ con thế kia? Vậy mà còn đòi yêu với chả đương!
Oh yeah! Con nhỏ Hoàng Anh đó bỏ đi thật rồi! Ta đã thắng haha! Tôi quay phắt sang nhìn bản mặt gian gian như con gián của Trương Vĩ Nhật Thành, và…gầm lên:
- Ê tên kia! Vừa nãy cậu bảo đền bù thiệt hại là có ý gì hả?