Thế nhưng cái ngày mới của tôi lại bắt đầu lúc gần…2 giờ chiều! Hai giờ chiều? Thế còn buổi đi dạy thêm sáng nay? Còn nữa…hôm nay tôi học chiều, hai giờ chiều? Chết tôi rồi! Sẽ trễ học mất! Đáng ghét! Cái đồng hồ báo thức chết tiệt lại bãi công với mình! Tức chết đi thôi! Bữa sáng cũng không ăn, đến xe buýt cũng không bắt kịp! Càng quan trọng hơn là đến cả đầu tóc cũng không có thời gian chải chuốt cho đẹp nữa! Huhu…Sao mình lại xui xẻo đến thế!
Chạy chạy chạy! Tôi chạy chạy chạy!
Đáng chết! Tôi chỉ có thể liều mạng chạy về phía trường học! Ông trời ơi, hãy phù hộ nhất định đừng để con trễ học! Làm ơn làm ơn! Không thì con chẳng biết sẽ bị giáo viên chủ nhiệm đáng sợ răn dạy thế nào nữa! Sau một hồi chạy thục mạng, cuối cùng tôi cũng đã đến được trường, nhưng… điều kinh hoàng nhất là…aaa! Cổng trường đóng rồi! Sao tôi vào trường được bây giờ?
Đắn đo suy nghĩ mãi, sau cùng, tôi quyết định đi vòng ra phía sau trường để…trèo tường vào! Nhưng...sao bức tường lại cao khủng khiếp thế này? Phải hơn 2,5 mét chứ chả chơi! Đã thế còn không có vật bám nữa chứ! Sao tôi trèo vào được? Mà dù có trèo được thì lúc nhảy xuống cũng sẽ bị gãy chân! Huhu, tôi không muốn thành thương binh nữa đâu!
Nhưng nếu không vào được bên trong thì cuộc đời tôi coi như xong. Vì thế mà tôi... dùng hết sức ném cái ba lô gấu trúc của mình vào bên trong trước rồi bắt đầu vật lộn vật lộn với cái công phu trèo tường mà...Thắng Quân đã truyền thụ cho!
12 phút! Chính xác là đến mười hai phút sau tôi mới vào được bên trong trường, còn chưa kịp ăn mừng thì đã cuống quýt cả lên khi biết mình...đã làm mất dấu cái ba lô yêu dấu! Ôi, không thể nào! Tôi đã phải lao đầu vào việc đi làm gia sư cho mấy đứa con nhà giàu suốt mấy ngày trời mới kiếm đủ tiền mua nó!
Tôi khóc không ra nước mắt, cặm cụi liếm cái ba lô. Gấu trúc thân yêu của chị à, em đang ở đâu vậy hả? Ra đây với chị đi mà! Cứ thế, tôi cứ mải mê dám chặt mắt vào mặt đất để tìm kiếm, kết cục là...tông sầm vào ai đó! Đầu sưng lên một cục, đau chết đi được!
- Á, em là ai?... không sao chứ?_tiếng hỏi han ân cần vang lên, tôi cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Là một người con trai...đẹp y như thiên sứ! Thật đấy, đẹp hơn cả thiên sứ. Nhưng...khuôn mặt này...có chút quen quen thì phải...
- Này cô bé, em không sao chứ?_anh ta hỏi lại, vẻ mặt đầy lo lắng.
-...Em... thật không thấy đau sao?_anh ta nhìn tôi bằng ánh nhìn kì quái, đồng thời đưa ngón tay chỉ chỉ vào đầu gối tôi.
Tôi ngu ngơ nhìn xuống, quả nhiên, đầu gối tôi bị trầy xước tùm lum. Nãy giờ chỉ mãi tìm cái ba lô nên không hề thấy đau, giờ thì…rát chết đi được! Tôi bắt đầu chường ra cái bộ mặt nhăn như khỉ, nhưng việc tìm ba lô rồi chạy vào lớp vẫn quan trọng hơn nhiều nên đánh bạo,hỏi anh ta:
- Hix, em không sao, anh…vừa nãy có thấy cái gì đó rơi quanh…
- Em đang tìm cái đó hả?_Không để tôi kịp nói hết câu, anh ta đưa một ngón tay chỉ về phía sau lưng tôi.
Tôi vội quay đầu lại nhìn rồi há hốc mặt mày. Ba lô của tôi…tại sao lại thế chứ? Nó đang mắc kẹt vào một cái cành cây cách mặt đất ít nhất là…ba mét! Sao tôi lấy nó xuống được? Không lẽ lại phải trèo? Tôi…vẫn đang mặc váy ngắn!-Là ba lô của em à?_anh ta hỏi. Tôi gật gậtđầu.- Vậy để anh lấy nó xuống!_chịu giúp tôi thật á? Tốt bụng ghê thế! Tôi lại chường ra cái bộ mặt tràn đầy cảm kích.
Anh ta liền tiến về phía cái cây, leo lên như một con khỉ, chỉ một loáng đã lấy được cái ba lô của tôi xuống. Quả nhiên là cao thủ, trèo cây còn giỏi hơn tôi.- Em cảm ơn anh_tôi nhận lấy ba lô từ tay anh ta, không ki bo mà tặng ngay một nụ…cười đẹp chết người.- Chỉ chút chuyện vặt ấy mà, không cần phải cảm ơn anh đâu. Nhưng…em là học sinh mới sao? Sao bây giờ mới đi học? Còn trèo tường nữa… Hix, giọng nói này…tuy dịu dàng thật đấy nhưng nghe cứ như thể là là người của hội Học sinh đang chất vấn học sinh vi phạm nội quy không bằng.
- Cũng không hẳn là thế, hội trưởng bảo anh đi quanh trường xem có nam sinh nào đi trễ rồi trèo vào trường không ấy mà. Anh đi đến đây thì gặp em nè, em tên gì vậy hả?
Hix, mình nói đâu có sai, anh ta thực sự có liên quan đến hội trưởng hội Học sinh. Tôi sẽ bị kỉ luật mất! Làm sao bây giờ? - Hì hì… Anh à…em…_tôi cười mà trông còn khó coi hơn khóc. Như ngầm hiểu được điều gì, anh ta mỉm cười, không quên nháy mắt tinh nghịch:- Ngốc, em mếu máo gì chứ? Đừng lo, em sẽ không bị phạt đâu, vì anh sẽ không báo lại với hội trưởng, được chứ? Vì…em rất đáng yêu!
Hix, anh ta khen mình đáng yêu…- Này, sao em lại ngây người ra thế? Vết thương ở chân em…đừng nói với anh là em không biết đâu nhé?_trán anh ta nổi lên hai chữ “lo lắng”.- Hả? Dạ…dạ em…em không đau..._rõ ràng là đang nói dối.- Thật sự không đau?_anh ta nói, đùng một cái ngồi xổm xuống đưa tay chạm vào vết xước trên đầu gối tôi. Nhưng…tôi vẫn đang mặc váy mà… Tôi giật bắn mình, vừa kêu đau vừa lùi người ra sau vài bước.
- Anh làm gì kì vậy hả?_tôi nhăn mặt, trừng mắt.- Anh…anh xin lỗi…anh không có ý gì đâu, thật đấy!Nhưng…chân của em…vừa nãy em kêu đau…_dường như hiểu ra điều gì, mặt anh ta đỏ bừng lên như cà chua chín.
- Anh…thì lúc nãy có đau đâu, ai bảo anh…tôi vẫn không thôi tỏ vẻ khó chịu.- Anh xin lỗi mà…giờ theo anh đến phòng y tế khử trùng và băng vết thương lại, được chứ?Anh ta nói, và hành động đi kèm là…xoa đầu tôi một cái!Dù trước nay vẫn ghét nhất là bị xoa đầu nhưng không hiểu sao lại không phản ứng gì, lòng mơ hồ có cảm giác quen thuộc.
- Anh…anh tên gì vậy?_tôi hỏi lí nhí.
- Anh tên Hàn Vũ!_Hàn Vũ ư? Mưa lạnh? Anh ta đâu có lạnh lùng như vậy đâu, trái lại, rất ấm áp.
- Em là ô Vũ Uyên!_tôi nói, cười thật tươi. Nhưng không hiểu sao người đang đi phía trước bỗng nhiên khựng lại.
- Em vừa nói gì cơ? Em tên là gì?
- Là Tô Vũ Uyên ạ! Có chuyện gì sao anh?_tôi lắp lại câu nói đó, nhíu mày khó hiểu khi thấy nét mặt kì lạ của anh Vũ. Anh ấy bắt đầu thần người ra, nhìn tôi không chớp mắt, trong đôi mắt trong veo không ngừng lay động. Phải đến rất lâu, rất lâu sau mới như bừng tỉnh:
- Không, không có gì. Mình lên phòng y tế nào!_anh ấy cười, nhưng nụ cười lại có phần gượng gạo.
Sau khi dẫn tôi đến phòng y tế sát trùng và băng bó vết thương xong, anh Hàn Vũ lại dẫn tôi đến lớp, nhưng vừa đến trước cửa lớp thì anh ấy nhớ ra mình có việc gấp phải quay về, liền tạm biệt tôi rồi bỏ đi mất dạng. Người con trai này…cũng thật khó hiểu! Haizz, thôi nào Vũ Uyên bây giờ không phải lúc để đánh giá người khác đâu, sắp đến tiết hai rồi đó, phải vào lớp nhanh thôi!
Chán quá đi mất!
Vào lớp, tôi ỉu xìu mặt ngồi xuống cạnh Trương Vĩ Nhật Thành. Đồ Chuột Chết đáng ghét! Sao hắn lại cứ phải bày đặt làm ra cái vẻ lạnh lùng đó làm gì thế nhỉ? Làm như mình hay ho lắm không bằng!Tôi bắt đầu thấy hoài nghi một chuyện...
Mà kể cũng thật lạ,Tô Vũ Uyên tôi đây vốn là nữ sinh ưu tú có đến hàng nghìn fan hâm mộ vậy mà bây giờ phải học trong cái lớp không ai đoái hoài đến mình thế này, cuộc đời sao lại bất công thế chứ? Đành vậy,lớp này chỉ toàn con gái, tệ hơn thế, họ đều mắc bệnh hám trai giai đoạn cuối, đều là fan của tên Chuột Chết, trong khi đó tôi là đối thủ của hắn,họ không ưa tôi là chuyện đương nhiên.
Nhưng…rồi cũng sẽ có ngày tôi biến họ thành fan của tôi tôi cho mà xem, Chuột Chết ạ!
- Hì, không có gì đâu, hiểu lầm thôi mà._tôi quay ra nhìn mọi người cười cho qua chuyện rồi ngồi xuống, ném cho Huyền Trang một cái nhìn sắc bén khi thấy nhỏ ta đang che miệng cười gian.
Hix, tròng mắt của tôi sắp rơi ra ngoài! Nếu cứ bị đám người này chen lấn xô đẩy thế này thêm vài phút nữa thì chắc tôi sẽ bị họ đè cho xẹp lép như con tép cho mà xem! Tôi có cảm giác như sắp nghẹt thở đến nơi rồi! Làm sao thoát ra bây giờ? Có ai không, làm ơn cứu tôi!
- Câm miệng hết đi!_tên ngón tay thon dài gầm lên làm đám người đang vây xung quanh tôi giật mình co rúm người,mặt mày tái mét!
- Chết rồi! Là Nữ Lâm Trần Nhất Linh đấy! Anh ta cũng đích thâm đến mời Vũ Uyên tham gia vào Ban sao?
- Tốt nhất chúng ta nên tráng đi chỗ khác thôi, nếu lỡ làm trái ý Trần Nhất Linh thì thể nào đám vệ sĩ của anh ta cũng sẽ…hix, chạy!!!
- Anh đến mời em tham gia vào Ban Kịch nghệ của anh! Em biết không, ban Kịch Nghệ là một trong những câu lạc bộ dang giá nhất của trường Tử đằng. Thành viên của ban đều phải là những người tài năng xuất chúng. Bé yêu Vũ Uyên,em thật may mắn đấy,dược đích thân ánh đến mời…
Hix…tên này đang thao thao bất tuyệt cái gì vậy chứ? Cái miệng đẹp thế kia mà cứ liến thoắng như cái máy nói thế kia,còn nói nhiều hơn con gái,à mà không,có khi một trăm đứa con gái cũng không thể nói vừa nhanh vừa nhiều như anh ta! Không lẽ đây là lí do của cái tên “Nữ Lâm”?
- Bé yêu,em đồng ý nhé! Tin anh đi, em sẽ không phải thất vọng về Ban Kịch nghệ đâu. Anh giúp em điền vào đơn đăng kí nhé!
Gì…gì chứ? Không,không thể nào,không bao giờ tôi tham gia vào cái Ban Kịch nghệ quái gở gì đó đâu,chỉ nhìn mặt tên trưởng ban thôi mà đã muốn cạo đầu đi tu rồi! Nhưng phải từ chối thế nào mới được chứ?
Tên Trần Nhất Linh cứ thế đứng ở phía đối diện hý hoáy viết cái gì đó vào giấy rồi đưa cho tôi. Hix,đâu thể nào,sao anh ta biết hết lí lịch của tôi vậy nè? Không lẽ học thuộc?
- Bé yêu,em kí vào đơn đi!
- Ơ…tôi..tôi…_tôi lúng búng như ngậm hột thị. Có chết cũng không được kí,không kí!
- Lại nói đùa nữa rồi,làm như chuyển lớp dễ lắm không bằng!
- Tớ làm được thật mà!
- Bốc phét!
- Tớ không bốc phét,là thật đấy! Cao Thắng Quân tớ đã nói gì là sẽ làm cho bằng được! Cậu cũng biết mà!
- Thật không đó?
- Thật!
- Vậy…tạm tin cậu!
- Sao lại là “tạm tin”?
- Ai mà biết được,nhìn mặt cậu gian xảo thế kia cơ mà! Hahaha…
- Hơ…Thắng Quân, tớ gian xảo lúc nào vậy?
- Hahaha…
- Vũ Uyên…
- Hahaha…
Tôi cứ thế làm mặt hề để trêu Thắng Quân,và những tiếng cười giòn tan lan rộng ra khắp không gian khiến lòng người trở nên ấm áp lạ kì!
- Á,Tô Vũ Uyên đang đi cạnh Coolboy Cao Thắng Quân kìa!
- Sao nó dám đi chung với Thắng Quân của tớ chứ! Đúng là gan to tày trời!
- Phải, nhìn mặt chỉ muốn cho ăn dép!
Cái tiếng gầm ghè này còn có thể là ai ngòai đám nữ sinh hám trai xung quanh chứ! Làm ngứa tai người ta! Đừng có nghĩ mấy người là fan của Quân thì có quyền nói xấu sau lưng Vũ Uyên này nhé!
- Vũ Uyên…cậu không sao chứ?_Thắng Quân quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt đầy lo lắng.
- Haizz, Quân ngốc, tớ mà bị làm sao chứ! Chỉ chút chuyện vặt vãnh thôi mà_tôi cười gian, nhún vai rồi quay đầu lại, mở to đôi mắt đầy lòng trắng nhìn đám nữ sinh thấy trai đẹp là đều sáng mắt đó rồi nở một nụ cười cô cùng thanh tao của ác quyr…đội lốt thiên thần!
Quả nhiên, đám nữ sinh đó đều nín bạt, mặt mũi đỏ gay như bị thiếu ô xi, vội co giò bỏ chạy!