Lời này thành công làm cho mặt tôi đỏ lên. Những ánh mắt sáng rực càng đổ dồn về đây.
...........................
-Kha, nghe nói ở rạp có phim mới ra hay lắm.-tôi nói với hắn.
-Phim gì?-hắn lạnh nhạt hỏi.
-Để tôi nhớ xem. Hình như, phải rồi, phim "Đoạt hồn".
-Sao nghe giống phim ma vậy?
-Nó vốn là phim ma mà.
Hắn không trả lời, khuôn mặt thoáng cứng ngắc, tôi cũng chẳng sốt ruột. Tôi vốn biết hắn sợ ma, nên không muốn ép buộc. Vì vậy tôi quay sang Trí đang ngồi bàn trên làm bài:
-Ê Trí, tối nay đi xem phim không? Nghe nói ở ngoài rạp có...
Có điều lúc tôi chưa kịp nói xong thì đã gặp một lực cản lại, Kha mang dáng vẻ hung thần ác sát kéo tôi ra đằng sau, còn mình thì đứng chắn trước mặt.
Tôi liếc cái "của nợ" nãy giờ vẫn chiếm cứ một góc sofa của mình, bực bội giơ chân đạp một cái. Kha ai oán nhìn tôi, nhích lại gần một chút lại một chút cho đến khi cả hai người dính sát vào nhau. Tôi nóng không chịu nổi, đẩy hắn sang một bên, bất mãn than thở:
-Chừng nào cậu mới chịu về hả? Sắp 9 giờ rồi. Mau về sớm đi không thì trời tối đi đường lại nguy hiểm.
-Tôi cũng không phải con gái. Cậu sợ cái gì chứ?-hắn thản nhiên trả lời, hoàn toàn không có ý định đứng lên.
-Tôi chỉ lo lắng cho cậu thôi.-tôi bất đắc dĩ dỗ dành.
-Đã vậy thì tối nay tôi sẽ ở lại luôn. Cậu không cần phải lo gì cả. Sáng mai về sớm một chút là được chứ gì?
Kha nói xong thì thật sự năm dài ra ghế, tay cầm điều khiển ti vi liên tục chuyển kênh. Tôi ôm đầu, cuối cùng cũng vạch trần sự thật:
-Thật ra cậu sợ ma không dám về chứ gì? Sợ phải ở một mình?
-Không có. Tôi đang lo cậu sẽ sợ đến không ngủ được.
-Vậy tôi phải cám ơn cậu sao?-tôi cắn răng thốt ra từng chỗ.
-Không cần khách sáo. Chuyện tôi nên làm thôi.
Đáp lại hắn một cái gối phi thẳng vào mặt.
**************************
Buổi sáng tôi qua nhà rước Vũ đi học. Người kia vừa từ bên trong bước ra, tôi liền thấy muốn chóng cả mặt.