Kha vòng qua sau lưng tôi, ngón tay vuốt lại những sợi tóc rối, nhẹ nhàng nâng niu như sợ tôi bị đau. Buộc xong, hắn vương hai cánh tay ôm lấy tôi, ngọt ngào hôn lên một bên má của tôi, không chút để ý những người xung quanh đang mở to mắt nhìn về bên này.
-Có người đang nhìn kìa. Buông ra đi.
-Kệ họ. Bọn họ đang ghen tị với chúng ta đó.-tay hắn vẫn không rời khỏi người tôi, ngược lại còn siết chặt hơn nữa.
Chúng tôi ngồi trò chuyện vu vơ, nói về mấy chủ đề linh tinh nào đó, không hề cảm thấy buồn chán. Thình thoảng Vũ sẽ ngồi nhìn chằm chằm mấy đứa bé đang chạy chơi trong công viên. Tôi phát hiện, cô nhóc của mình thật sự rất thích trẻ con. Thế là tôi bắt đầu ngồi nghĩ xem sau này lúc cả hai cưới nhau nên sinh bao nhiêu đứa thì đủ.
Người kia nhìn tôi lại lần nữa thất thần, đem chai nước lạnh đến áp vào mặt tôi khiến tôi giật mình muốn nhảy dựng cả lên. Bỗng thấy có vài giọt nước rơi trên cánh tay áo.
Trời mưa.
Hay thật, mới 15 phút trước còn "ánh nắng chan hoà" cơ đấy.
Tôi bi phẫn ngó cái xe đạp bị mưa xối ướp nhẹp đang ở bên kia. Lại nhìn cô nhóc đang được mình ôm trong lòng, sự bực tức bỗng biến đi đâu cả.
*************************
Một buổi chiều rảnh rỗi tôi liền qua thăm ba. Sức khoẻ của ông đã tốt hơn rất nhiều, thứ tư tuần trước liền xuất viện. Nhưng cuối cùng đến nơi không thấy ba đâu. Người mở cửa cho tôi là dì Lan.
-Con uống nước đi. Đến tìm ba sao?
-Ba con không có nhà sao?
Dì ấy bỗng dưng thở dài, lắc đầu nói:
-Ông ấy nghỉ cũng đã lâu. Khách sạn hiện giờ đang có chuyện gấp cần giải quyết, không có ông ấy là không được. Cho nên sáng sớm nay ba con đi làm lại rồi.
Tôi im lặng uống nước, lòng có hơi lo lắng. Ba còn chưa có khỏe hẳn mà đã phải lo công việc rồi.
-Có muốn nói chuyện với dì một chút không?
Tôi gật đầu, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên.
-Con ghét dì, dì biết, dì cũng không có ý kiến gì. Nhưng mà không nên ghét bỏ ba con. Ông ấy thương con lắm, nhiều lúc dì còn thấy ghen tị nữa đấy. Ba con vốn là kiểu người trầm tính ít nói, lại ít khi bày tỏ tình cảm với người khác. Có thể con sẽ nghĩ ba không quan tâm đến con, nhưng thật sự thì người ông ấy quan tâm nhất chính là con. Kiến Kha, chuyện ba mẹ ly hôn chắc con cũng đã biết. Về cơ bản hai người đã chia tay. Cho nên ông ấy không có phản bội gia đình, cũng chưa từng có ý định bỏ rơi hai mẹ con.
Tôi lặng lẽ hít sâu một hơi, nói:
-Con hiểu rồi. Xin lỗi, con hiểu lầm hai người.
-Cũng không phải xin lỗi làm gì. Chỉ cần từ nay con đối xử tốt với ba là được. Tuổi già không có con cháu cô đơn lắm.
-Con sẽ.-tôi nói.
-Thế thì tốt. Chẳng được mấy khi chịu nghe lời như vậy. Rảnh rỗi nhớ qua đây thăm ba con.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT