Ngày tháng trôi qua thật nhẹ nhàng. Mới đó mà đã đến thi học kì 2. Thời gian này ngoài ôn tập trên lớp, tôi còn thường mang sách vở đến "thỉnh giáo" Hà Vũ. Cũng có khi sẽ mượn cớ học nhóm để ở lì trong nhà bạn gái tới tối mới chịu về.

Nếu là trước đây, đối với chuyện thi cử tôi cũng không có quá quan trọng, chỉ cần đủ điểm lên lớp. Nhưng bây giờ thì khác. Hà Vũ học rất giỏi, lúc nào cũng nhất lớp, cho nên bạn trai như tôi mà học tệ quá thì, cứ thấy kì cục sao ấy. Vì vậy tôi ôm rất nhiều áp lực.

-Kha, ăn dưa hấu này.

-Cám ơn cậu.

-Nghỉ tay chút đi. Đừng khiến bản thân mình kiệt sức.

-Nhưng còn bài này...

-Chút xíu làm tiếp. Nghỉ đi.

Tôi ngoan ngoãn đóng tập lại, bước đến ghế ngồi. Vũ dùng nĩa xiên một miếng dưa hấu đưa đến trước miệng tôi.

-Đừng có vùi đầu học như vậy. Phải biết lo cho sức khoẻ của mình chứ. Cậu bệnh thì khổ.

Tôi không trả lời. Người kia nhìn tôi một lúc, thở dài nói:

-Tôi hiểu cậu đang nghĩ gì. Cậu không nên quá để ý đến vấn đề này, không cần quan tâm người khác nói gì. Chỉ cần chúng ta vui vẻ là được. Đứa nói dám nói xấu cậu tôi sẽ xử lý nó.

-Hay tôi học tệ một chút, hai chúng ta sẽ ngang bằng nhau là được.-cô nhóc có chút đùa giỡn nhéo cánh tay tôi.

-Thôi đi. Tôi không muốn làm "hồng nhan hoạ thuỷ", làm cho thành tích của cậu đi xuống. Mọi người sẽ khinh bỉ tôi.

Tôi thoải mái cười, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cũng bắt đầu đùa cợt:

-Vũ, tôi học dở như vậy, hay tôi nghỉ học nhé? Sau này cậu nuôi tôi đi.

-Đấy đấy đấy. Cách đây không lâu còn nói muốn làm trụ cột gia đình, để cho tôi ở nhà hưởng thụ. Bây giờ lại bảo tôi nuôi? Cưng tiếp tục mơ đi.

-Hà Vũ, tôi vô dụng như vậy, cậu có đá tôi không?-tôi ôm eo người kia làm nũng.

-Tôi tốn rất nhiều công sức, tiền của mới thu phục được cậu, làm sao nói bỏ liền bỏ? Còn nữa, không cho phép cậu coi thường bản thân. Rõ chưa?-Vũ bỗng nhiên nghiêm mặt nói.

-Biết rồi.

************************

Trước phòng thi, tên Sang lo lắng đi đi lại lại, chăm chỉ cầm cuốn tập xem lại bài, sau đó đột nhiên bay về phía này nắm vai tôi gào thét:

-Vũ, làm sao bây giờ? Tôi không nhớ cái gì cả.

Kha một cước đá bay cậu ta, lạnh lùng nói:

-Không nhớ thì cút qua kia học. Đừng ở đây làm "kì đà cản mũi".

Sang bi phẫn lườm chúng tôi một cái, chạy lại kể khổ với Diễm. Tôi chớp chớp mắt, nhìn người đang mang vẻ mặt vô tội đứng cạnh mình. Hắn tùy ý nhún vai, kéo tôi qua một bên, nhỏ giọng bảo tôi:

-Nè, hôn tôi một cái.

Tôi giật mình, theo phản xạ ngó xung quanh xem có ai nghe thấy không.

-Cậu lại bị cái gì nữa đây?

-Hôn tôi một cái, tôi sẽ có tinh thần làm bài hơn.-hắn đưa mặt mình đến chỗ tôi.

Tôi lại ngó nghiêng một hồi, đảm bảo an toàn mới nhẹ nhàng nhắm mắt đặt một nụ hôn lên má người kia. Hắn cười cười, mặt thoáng hồng, cũng hôn trả tôi một cái, giọng điệu dịu dàng:

-Cái này thưởng cho cậu.

Tôi đánh hắn một cái, bật cười hi hi. Sau đó khôi phục bộ dáng nghiêm nghị:

-Học bài xong hết rồi chứ?

-Thuộc làu làu rồi. Cậu cứ yên tâm.

-Tốt. Bài tập thì sao?-tôi lại hỏi tiếp.

-OK hết. Tối qua cậu ôn cho tôi rất kỹ rồi còn gì.

-Được rồi. Kha, chúc cậu thi tốt.

-Tôi hiểu rồi. Sẽ không làm cậu thất vọng. Hà Vũ, phải làm bài cho tốt có biết không?

Tôi gật đầu, quyết tâm tràn trề.

-Vũ, hay hôn một cái nữa đi.-nói rồi còn thật sự tiến sát tôi.

Tôi đang định đuổi tên này về phòng thì có người đi tới, chậc lưỡi mấy tiếng:

-Này cũng thật tình cảm quá đi mất.

Trước khi đi người đó còn quăng cho một câu:

-Giám thị sắp vào rồi đấy nhá.

Tôi hét lên:

-Tên Hưng chết tiệt kia, đi mà tìm bạn gái của anh đấy. Sao lại rình tụi em?

-Anh không có sướt mướt như hai người.-tiếng của Hưng từ bên ngã rẽ vọng đến.

-Thôi về phòng nào.-tôi thở dài, quay sang người bên cạnh nói.

-Vũ, cậu cũng kêu tôi là anh đi.

-Miễn.-tôi đá hắn.

*********************

Nhờ siêng năng chăm chỉ, lại có một "gia sư miễn phí" như Hà Vũ ở bên cạnh, kết quả học của tôi cũng không đến nỗi tệ, nói đúng hơn là rất tốt. Từ hạng hai mươi tôi đã leo lên được top 10 của lớp-hạng 9. Ba tôi rất hài lòng, nghe đồn lúc họp phụ huynh ông rất vui vẻ, ngồi cười mãi.

Tôi thật ra có chút không tin được điểm mình lại cao đến thế. Hà Vũ lại cho đó là điều hiển nhiên. Cô ấy nói:

-Thật ra cậu vốn rất thông minh. Có điều cậu lại tiếp thu bài chậm hơn những người khác.

Có lẽ Vũ nói đúng: tôi hẳn rất thông minh.

-Thông minh cái đầu cậu! Đừng có nghĩ được tôi khen rồi tự mãn.

-Tôi tự mãn hồi nào đâu?-tôi bất đắc dĩ trả lời.

Cô nhóc kia tiếp tục gặm bánh mì, không thèm nhìn tôi nữa. Tôi cười cười, tự giác nhích lại gần một chút:

-Vũ, tôi chưa có ăn sáng.

-Kệ cậu. Nói với tôi làm gì.-Vũ rất thành thực dùng hai tay bảo vệ khúc bánh mì của mình.

-Cho tôi cắn một miếng thôi.-tôi nhỏ giọng dụ dỗ.

-Không đâu. Cái này của tôi. Cậu tự đi mua ăn.

-Nhưng tôi đã đói tới mức chân tay bủn rủn rồi, không còn sức đi mua nữa. Nếu vẫn không được ăn nữa tôi sẽ chết mất.-tôi giả vờ đáng thương kéo tay cô ấy.

-Cậu đừng có xạo nữa. Lười thì cứ nói thẳng đi.

Vũ lẩm bẩm nói, nhưng vẫn bẻ cho tôi nửa khúc bánh. Tôi cười híp mắt nhận lấy, hôn lên má cô nhóc một cái như để cảm ơn, sau đó hài lòng thưởng thức khuôn mặt đỏ ửng của người kia.

-Ngọt ngào quá nha.-một giọng nói của ai đó chợt vang lên. Là tên Sang lắm chuyện đó.

-Phải đó phải đó. Nhìn hai người làm tui thấy tủi thân quá đi.-Diễm cũng kịp thời chen vào phụ họa.

Tôi không nói gì, nghe bạn gái của mình nhẹ nhàng mở miệng:

-Thôi, hai người cho tôi xin đi. Làm như hai người không ngọt ngào ấy. Suốt ngày cứ dính lấy nhau, có kẻ ngốc mới nhìn không ra có "gian tình".

Thoáng nhìn thấy mặt hai tên "phá đám" kia đỏ hết lên, tôi liền không khách khí cười lớn.

*********************

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play