Chương 44

   Buổi sáng chủ nhật, tôi thức dậy sớm, ngồi săm soi cái gương trên tường cả tiếng đồng hồ. Nhìn nhìn mái tóc đã dài đến vai của mình, tôi hài lòng gật đầu nở nụ cười. Nhớ có một lần tôi hỏi Kiến Kha thích mẫu người con gái thế nào, hắn lúc đó đã trả lời tôi rằng hắn thích những cô gái dễ thương khả ái, tóc dài kiểu thục nữ. Cũng từ đó tôi không cắt tóc ngắn nữa, quyết tâm để tóc dài. Hắn có lẽ không nhận ra, bất quá tôi lại rất để ý chuyện này. Sau khi ngồi tự kỉ thêm một chút nữa, tôi đứng dậy, thay quần áo, ôm mấy cái đĩa phim vừa mới mướn được hô qua sang nhà tìm Kiến Kha. Hắn không chịu đi xem phim với tôi, lại muốn đi chơi với con nhóc đó, tôi đây sẽ bắt hắn phải xem phim với tôi. Bây giờ hình như còn hơi sớm thì phải, không biết người kia đã dậy chưa nữa?

   Bắt chuyến xe buýt đi tới nhà hắn, xung quanh đây rất im lặng, ít có xe đi ngang. Cổng nhà hắn vẫn còn khóa, tôi đứng bên ngoài, cất giọng gọi, mà mãi vẫn không có ai ra mở cửa. Đứng đó thêm một hồi, cổ họng đã muốn khô rát mà vẫn  không thấy Kha, tôi liền tức tối, luồn mấy cái đĩa vào trong sân trước, chính mình trèo cổng nhảy vào, mặc kệ con chó nhà bên cạnh nhìn tôi sủi inh ỏi, khi leo vào bên trong tôi còn đưa mặt chế giễu nó. May là cửa trong không khóa, tôi tự nhiên đi vào, phát hiện giữa nhà có một sinh vật lạ, mặc áo thun trắng ba lỗ, quần thể thao dài, tóc còn rối mù chưa chải chuốt, một tay ôm gối tay còn lại dụi dụi mắt. Thấy tôi Kha có vẻ giật mình, hết nhìn tôi lại nhìn về phía cổng, sau đó nghi ngờ hỏi:

     -Tối qua tôi ngủ đã quên khóa cửa sao?

     -Không phải, tôi tự leo vào.

     -Cậu... thật là... Mới sáng sớm lại leo cửa vào nhà người khác.

   Tôi mặc kệ cậu ta, tự động xuống bếp mở tủ lạnh tìm nước uống, tiện thể còn bưng ra dĩa xoài ở trong, lấy dao tự gọt ăn. Kha nhìn tôi nằm dài trên sô pha nhà hắn vừa thong thả ăn uống thì nhíu mày, thở dài, nói với tôi:

     -Cậu ngồi đó chờ tôi, tôi đi rửa mặt.

   Kha đi rồi, tôi mới nằm đó suy nghĩ, mới sáng sớm ăn xoài có vẻ không tốt lắm, liền đem cả dĩa cất vào trong tủ lạnh, chợt nghĩ đến đáng lẽ trước khi qua đây phải mua cái gì đó để vừa xem phim vừa ăn. Lúc nãy vội quá nên quên mất. Nhà tôi có chút đồ ăn vặt, nhưng mà giờ về nhà lại phải chờ xe buýt rất phiền phức, ở đây cũng gần chợ, mà hồi sáng cũng mang theo trong túi ít tiền, quyết định ra chợ mua đồ ăn.

     -Cậu để chìa khóa ở đây vậy? Tôi đi mua chút đồ.-Cũng không thể leo cửa hoài, con chó kia sẽ hận tôi mất.

      -Trên tủ ti vi đó. Cần tôi chở đi không?

     -Khỏi đi. Tôi đi nhanh lắm.

**********************

     Hai đứa đứng trong bếp, hắn hết nhìn dĩa bột lại nhìn đến mấy cái cánh gà đang sôi ở trong nồi, vẻ mặt e ngại.

       -Cậu thật sự biết chiên sao?

    Tôi liếc mắt nhìn, nếu không biết tôi có dám làm bừa không? Mặc kệ vẻ mặt lo lắng của con người nào đấy, tôi nhanh chóng vớt mấy cái cánh gà trong nồi ra, lăn vào trong bột.

       -Cậu bảo đảm cậu làm được chứ? Nếu bị đau bụng thì sao? Ai sẽ chịu trách nhiệm?

      -Tôi chịu trách nhiệm. Cậu lo cái gì chứ? Yên tâm đi, tôi vì cậu đã chịu đựng học nấu ăn hai tháng trời đấy.

     -Học là một chuyện, làm được hay không là một chuyện. Hơn nữa, cậu định chịu trách nhiệm như thế nào chứ?

     -Cùng lắm tôi nuôi cậu suốt đời được chưa? Biến cho tôi làm.-chỉ chiên có mấy cái cánh gà thôi mà cũng mệt.

     -Ai cần cậu nuôi tôi?-hắn lầm bà lầm bầm ròi nhanh chóng biến mất. Tôi hít một hơi thật sâu, kiềm chế suy nghĩ muốn giết người của mình, quay đầu lại trút giận lên cánh gà.

*********************

   Tôi nhanh chóng đem mấy gói bánh snacks lúc này vừa mới mua đặt lên bàn, mang ra mấy đĩa trái cây đã qua chọn lọc kĩ càng, sau đó mới nhìn đến tên ngố từ nãy đến giờ vẫn cố săm soi cái dĩa cánh gà, mặt vẫn tràn đầy đề phòng.

      -Xuống dưới mang nước lên đây. Nhanh lên.

   Hắn không cam tâm lầm lũi đứng dậy, miệng lầm bầm: "Không biết ai mới là chủ nhà", nhưng vẫn ngoan ngoãn bước xuống bếp. Lúc này tôi mới có thể nhìn đến mấy cái đĩa phim từ này đến giờ vẫn bị bỏ sang một xó. Bốn cuốn phim hành động Mỹ, hai cuốn phim kinh dị và một cuốn phim ma Thái Lan. Chọn một đĩa hành động trước, mở ti vi ngồi lên ghế xem. Kha cũng vừa lên đến nơi, đặt nước ngọt lên bàn, sau đó cũng tự mình chiếm lấy một góc, nhưng vẻ mặt vẫn còn khá mệt mỏi, chưa hoàn toàn tỉnh ngủ. Xem hết cái đĩa phim dài gần hai tiếng, hắn lúc này mới tỉnh táo hẳn, tự mình chọn một đĩa khác xem tiếp, ngược lại tôi đã có phần buồn chán, nằm dài trên ghế nhìn người kia, thấy ấm ức ghê gớm.

     -Cậu với con nhỏ gì đó đó, hay đi chung lắm hả?

   Hắn không nhìn tôi, hai mắt vẫn chăm chú dõi theo màn hình, tùy tiện trả lời:

     -Ai cơ?

     -Con bé gì lớp 10 đó. Tên gì nhỉ? Ngọc... cái gì Ngọc nhỉ?

     -Minh Ngọc.

     -Hai người có vẻ thân. Có bao giờ hẹn với nhau không?

    -Chỉ thỉnh thoảng mới gặp thôi. Không có đi chơi chung bao giờ.

   Tôi âm thầm chửi rủa trong đầu. Thỉnh thoảng cái đầu cậu. Vậy chẳng lẽ cái người mà bữa trước tôi gặp gần rạp chiếu phim là quỷ hả?

     -Cậu thích nó sao?

    -Cậu nói gì?

    -Cậu thật ra có thích con bé Minh Ngọc đó không?

  Hắn im lặng, quay sang nhìn tôi, hai má lại hơi hồng, tôi chợt cảm thấy sợ hãi.

     -Có không?-Tôi nhìn thẳng hắn, đơn giản hỏi lại, người kia lại trốn tránh ánh nhìn của tôi, sự chú ý đã chuyển sang màn hình.

     -Thật sự thích con bé đó.-tôi thì thào, một mực không nói gì chờ một câu trả lời từ hắn, khẳng định hay phủ định, đều có thể chấp nhận. Nhưng người kia chỉ nói với tôi: "Tôi cũng không biết", nhất thời lòng cảm thấy lạnh.

    Cả bộ phim sau đó, tôi không tiếp thu được gì. Cả người chìm vào một tâm trạng hết sức tồi tệ. Không khí ngột ngạt mà khó chịu. Cuối cùng lại không chịu được mà bỏ về sớm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play