Chương 23

-Cậu sao vậy? Sáng giờ có vẻ buồn bực.-Hà Vũ ra về bám theo sau tôi hỏi lung tung. Tôi liếc mắt khinh thường, còn không phải tại cô ta sao? Từ sáng giờ mấy người bạn thân của cô ta cứ nhìn chằm chằm tôi bằng con mắt mờ ám. Thật khó chịu! Chắc chắn con nhỏ này đã nói cái gì đó với mấy người kia rồi. Chắc chắn là vậy. Không thém nhìn người kia tôi liền quay lưng bước thẳng. Phát hiện không còn ai đi theo mình nữa, tôi âm thầm vui mừng trong lòng, hài lòng ra lấy xe chạy về, không có bất kì trở ngại nào.

Nhưng khi về tới nhà tôi lại gặp ba mình, đứng trước cổng. Có lẽ cũng đã chờ được một lúc. Tôi nhắm mắt bước xuống xe, vẫn duy trì thái độ lạnh nhạt, không xua đuổi cũng không chào đón. Ba tôi, ông cũng không nói nhiều, chỉ dặn dò một số việc, cả hai cứ đứng tần ngần ở đó một lúc. Cả hai ăn ý không nhắc gì đến lần gặp trước, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Trước khi về, ông có đưa cho tôi một cái điện thoại di động mới. Cái cũ của tôi đã bị hư lâu rồi, nhưng vì tôi thấy bản thân cũng không cần liên lạc với ai, bạn bè chẳng có bao nhiêu người, nên cũng không mua cái mới làm gì cho tốn tiền. Nhưng ba đã đưa cho tôi thì cũng không thể mở miệng ra mà từ chối được.

Buổi tối, nằm trên giường ngủ nghịch cái di động mới. Đây cũng không phải là loại mới nhất, cũng chẳng phải là loại mắc tiền gì, nhưng là rất nhiều tính năng. Có thể nói là hơn hẳn cái cũ, nhưng trong danh bạ, ngoài số di động và số điện thoại nhà của ba tôi thì chẳng còn bất cứ cái tên nào nữa. Hơi ngán ngẩm, tôi đặt cái điện thoại lên bàn, sau đó bước vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi thay đồ đi ngủ. Trong đầu lóe lên ý nghĩ có lẽ nên cho con nhóc phiền phức ấy số điện thoại của tôi, có gì thì sau này liên lạc cũng tiện hơn. Nhưng nghĩ đến sau này có lẽ sẽ bị quấy rầy dài dài lại cảm thấy hơi phân vân. Cuối cũng vẫn là dẹp chuyện đó sang một bên rồi tiến vào giấc ngủ.

****************

-Nè, Kiến Kha. Tôi nói cậu nghe cái này?

-Gì?-hắn lười biếng đáp

-À, đội đá banh nam vẫn còn đang thiếu người đó.-tôi cười toe toét dụ dỗ “con mồi thứ tư” của mình.

-Thì sao?-hắn vẫn thờ ơ trả lời, vẻ như không quan tâm bất cứ chuyện gì.

-Cậu học cũng mấy tháng ở đây rồi. nhưng mà cậu chưa bao giờ tham gia vào bất cứ hoạt động nào của lớp. Cậu phải có tinh thần tập thể chứ?

-………..

-Nói gì đi.

-Không thích. Không muốn tham gia.

-Tại sao chứ?

-Không biết đá banh.-hắn lơ đãng trả lời, mắt muốn cắm vào cả cuốn sách.

-Cũng đâu có ai trong lớp này đá được đâu. Tụi này phải tự tập đó. Cậu không biết tôi sẽ chỉ cho cậu. Tham gia đi mà.

-Cậu kêu đứa khác tham gia không được sao?-hắn nhìn tôi

-Cậu tham gia thì sẽ chết à?-tôi tức quá hỏi ngược lại

-Ừ.-hắn trả lời làm tôi quả thật muốn hộc máu chết.

-Nè, cậu không được như vậy.

-Theo tôi biết thì đây là chuyện tự nguyện cơ mà.-hắn châm chọc tôi

-Ừ...thì đúng là như vậy, nhưng mà tôi...

-Vậy thì khỏi cần nói gì nữa cả. Cứ vậy đi. Đừng có làm phiền tôi nữa. tôi bận lắm. Cậu cứ kiếm đứa khác mà rủ rê. Thế nhé. Tạm biệt.

Hắn nói một lèo tự biên tự diễn rồi đá tôi đi không thương tiếc. Nhưng mà tôi không tin là tôi không có cách thuyết phục được tên đáng ghét đó.

 Hứ! Cứ chờ mà xem đi!

 ***************

-Cậu có chịu biến không thì bảo?-hắn tức giận hét lên, trong khi tôi thì cứ "ngây thơ" mà nhìn chằm chằm người ta không kiêng dè gì.

-Đường này của cậu chắc?-tôi khinh bỉ liếc người kia một cái

-Thì không phải của tôi. Nhưng mà cậu bám theo tôi.-hắn bực mình lườm một cái

-Con mắt nào của tôi nhìn thấy tôi đi theo cậu?

-Cả hai mắt.-Kiến Kha chỉ vào mắt mình mà nói

-Vậy là mắt cậu có vấn đề rồi á!-tôi bỉu môi khinh thường

-Cứ cho là vậy đi. Thế cậu giải thích cho tôi. Cậu đứng trước nhà vệ sinh nam làm gì. Chẳng lẽ mắt tôi kém đến nỗi nhìn nhầm nhà vệ sinh từ chữ "nữ" thành chữ "nam" sao?

-Tôi hóng mát.-tôi hơi chột dạ trả lời

-Hóng mát? Ở trước cửa toilet?

-Cậu cấm được à?Còn cậu nữa. Nếu cần vào thì lẹ lên đi. Đừng có đứng đây mất thời gian lắm-tôi liếc mắt khinh bỉ lần nữa.

-Cậu biến đi cho tôi nhờ.-người nào đó hét lên.

Xem cậu còn chịu được đến khi nào

************

Cậu làm ơn đừng có đi theo tôi nữa.

-Cũng được, chỉ cần cậu đồng ý tham gia đội bóng.

-Không bao giờ.

-Vậy thì thôi. Chúng ta đi tiếp nào.

Tôi cười toe toét đi theo sau hắn. Người nào đó đầu bốc khói hùng hổ tiến lên phía trước.

*******************

-Bộ cậu không cần về nhà hay sao vậy hả?

-Lâu rồi chưa tới nhà cậu chơi đó.-tôi vô tội ngồi sau yên xe đạp.

-Tôi không chào đón cậu tới nhà tôi.

-Cậu yên tâm, tôi không cần cậu chào đón. Cậu cứ để tôi tự nhiên là được rồi.



-ĐINH-HÀ-VŨ. CẬU ĐI CHẾT ĐI-sân trường bỗng vang vọng tên của tôi. Thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play