Chương 21

-Ê, cậu tính trốn đấy à? Chạy trước ra đây làm gì?

-Hừ. Kệ tôi.

-Cậu quản làm cái gì?

-Tôi cứ thích quản đấy! Làm gì được nhau.

Chúng tôi đứng đấu mắt một hồi. Tôi bắt đầu thấy chán và quay mặt đi, chầm chậm dắt chiếc xe đạp ra cổng. Tôi nghe tiếng cô nhóc nào đó khúc khích cười phía đằng sau. Tôi khẽ thở dài rồi cũng mỉm cười. Hà Vũ vừa đi vừa ngâm nga một ca khúc nào đó mà tôi nghe không rõ. Khi chúng tôi đi tới cổng trường, Vũ giành phần leo lên xe trước. Tự dưng thấy nặng, tôi quay đầu lại nhìn thấy cô ta ngồi chễm chệ trên xe tôi liềm lườm một cái, thấy người kia vẫn cười hì hì, căn bản là không sợ mình. Tôi chản nản leo lên yên đang định phóng đi thì tự dưng:

-Khoan, hai người đi đâu?-Là Diễm

Tôi gọi cô nhóc ngồi đằng sau. Hà Vũ lại tiếp tục cười, nhìn ba người đằng trước rồi mới mở miệng nói:

-Mấy người đi đâu đây?

-Tìm bà đó.-Diễm lên tiếng, hai người còn lại gật đầu phụ họa theo.

-Tìm tui hả? Hì hì. Tìm tui làm gì?

-Còn nói nữa hả? Đã nói là hôm nay đi chơi mà.-Sang cất giọng

-Hả? Có sao?-người nào đó giả ngu.

Rốt cuộc là chuyện gì đây chứ? Tại sao giữa đường lại gặp cướp?

-Cậu có cần xuống xe không?-tôi hỏi nhỏ

-Không. Tôi phải đi với cậu.-ngang bướng thật.

Tôi co quắp khóe miệng, tình hình gì đây chứ? Bây giờ liệu trốn có đước không? Đang rối rắm thì Vũ đã lên tiếng:

-Mai đi. Bây giờ tôi bận rồi. Pleasee…

-Bà thì bận gì chứ? Sao bà lại đi cùng cậu ta mà hông đi chung với tui. Cái đồ “mê trai bỏ bạn”. Nè, rốt cuộc cậu đã bỏ bùa gì cho bạn tôi hả?-Diễm chỉ mặt tôi mà hét. Tôi đổ mồ hôi, sao lại bị kéo vào chứ?

-Không muốn. Tôi phải đi với Kiến Kha.-Hà Vũ ngồi sau xe cũng hét ầm lên, có mấy người xung quanh tò mò nhìn về phía này, có người còn che miệng cười tủm tỉm. Tôi thấy mặt mình nóng lên, không phải vì ngại, mà là vì bực. Có cần thiết phải nói vậy không, đã vậy còn la to lên, sợ thiên hạ chưa đủ loạn sao? Còn có… tại sao phải ôm tôi.

Tôi chột dạ nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy hông mình sống chết không chịu buông. Thật sự trực tiếp đem tôi làm trò cười cho thiên hạ mà. Tôi đau khổ ngẫm nghĩ, đem hai cái tay đang dính trên người mình kéo ra. Thấy người kia kiên quyết không thả, tôi bực bội giật mạnh một cái, nghe tiếng kêu đau nhỏ xíu phía sau. Tôi quay lại nhìn, Hà Vũ đưa khuôn mặt vẻ ủy khuất lên nhìn tôi. Tôi không buồn quan tâm, bảo cô ta xuống xe, người kia cũng không nói gì nữa, ngoan ngoãn leo xuống, tôi lập tức đạp xe đi, khi đi qua khúc cua có quay đầu lại nhìn, Vũ đang quay mặt lại nên không rõ biểu tình nhưng còn mấy

ngưởi kia ai cũng lộ rõ vẻ căng thẳng. Tự dưng thấy bản thân mình hơi quá đáng. Tôi đang tức giận gì chứ? Có lẽ tôi đang tức giận vì Hà Vũ đang làm cho người khác hiểu lầm về mối quan hệ của hai người chúng tôi. Tôi cự kí không muốn như vậy. Tôi chỉ muốn làm bạn bè. Ngay cả viêc Hà Vũ thích tôi, tôi cũng không muốn để bất kì ai biết đến. Cảm giác thật không thoải mái!

Tạm thời bỏ những chuyện này ra khỏi đầu, tôi chạy nhanh về phía nơi đó………

***************

Đợi đến khi Kha đã đi khỏi, sắc mặt mọi người ở đây đột nhiên trầm xuống, ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt tức giận.

-Hai người như vậy là sao?-Diễm chất vấn tôi

-……..

-Hà Vũ, bà đang nghĩ gì vậy, nói cho tui biết đi. Sao dạo này chuyện gì bà cũng giấu tui. Bà còn có coi tui là bạn không? Tụi mình đã chơi chung bao lâu rồi, chẳng lẽ bà vẫn không tin tưởng tui.-Sang lay mạnh vai tôi.

-Xin lỗi.-tôi lí nhí trong họng

-Chuyện vừa qua bà đã im lặng với tụi này rồi. Bà cảm thấy khó chịu, tại sao không nói ra? Bạn bè để làm gì?-Trí im lặng nãy giờ cũng lên tiếng

-Tui…tại tui…

-Còn chuyện của bà với thằng Kha là sao? Hồi sáng tôi thấy bà rủ nó đi chơi tôi đã thấy rất lạ rồi. Tại sao bà không muốn đi với tụi này mà muốn đi với nó. Chẳng lẽ bà “có mới nới cũ”, muốn bỏ tụi này hả?

-Xin lỗi. Tui không phài ý đó. Tôi không muốn ba người phải lo lắng cho tôi. Tôi muốn tự mình vượt qua, tui không muốn làm phiền mọi người. Tôi không thể cứ bắt mọi người cứ phải suốt ngày phải ở bên cạnh tôi canh chừng.

-Tôi biết ba người sẽ không bao giờ bỏ tôi. Tôi cũng biết Hưng sẽ không bao giờ bỏ tôi, nhưng tôi lại cảm thấy rất lo lắng, rất khó chịu.

-Bà là bạn của tụi tui. Nếu để bà cô đơn thì mấy đứa tui cũng thật vô dụng rồi. Tui biết bà có thể tự mình vượt qua, nhưng dù sao cũng phải để tui giúp bà. Nếu không thì không xứng làm bạn của bà.-Diễm bước tới ôm tôi.

-Dù sao bây giờ tui cũng đã ổn rồi đúng không. Sớm muộn gì tôi cũng phải tập tự lập, đâu phải ai cũng ở bân mình mãi mãi. Cả Hưng, cả mấy người đó, sau này lập gia đình, có việc làm chẳng lẽ lúc nào tôi cũng kè kè theo mấy người. Tôi cũng không còn là đứa nhỏ nữa. Cũng không nên dựa dẫm vào Hưng, vào người khác nữa.

-Ừ.-Diễm mỉm cười.-Chỉ cần bà nhớ tụi này luôn có mặt mỗi khi bà cần.

-Nhưng đừng có ngày nào cũng gọi đó nha. Tui sợ vợ tương lai của tui sẽ ghen đó nha.-Sang nháy mắt với tôi.

-Ai mà thèm lấy ông chứ.-Diễm liếc qua Sang.

-Biết đâu bất ngờ. Người ta nói “ghét của nào trời trao của đó. Có khi nào sau này bà lại đòi lấy tui thì sao?-Sang vừa nói xong liền bị Diễm giẫm lên chân một cái, la chí chóe cả lên, ánh mắt oán hận nhìn thủ phạm.

Chúng tôi nhìn nhau bật cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play