1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88
Chương 19 Tối qua lúc tôi đang ngồi xem ti vi thì Hưng gọi điện thoại hẹn gặp tôi. Tôi nghĩ thấy ngày mai là chủ nhật không có việc gì làm nên vội đồng ý. Dạo này tôi không có thời gian gặp anh, phần vì việc học, phần cũng vì Hưng đã có người yêu. Tôi thấy ngưỡng mộ Thảo, có bạn trai tốt như vậy. Quen nhau từ nhỏ, tôi hiểu rõ con người của ông anh này: rất quan tâm săn sóc và rất “gà mẹ”. Tôi thường bị anh rầy về việc thường xuyên thức khuya, ngủ nướng, ăn uống không từ tốn như con gái, đi ngoài trời nắng mà không đội nón, trời mưa không mang dù.... May là từ lúc lên cấp 3, tôi cũng đã tự lo cho mình được, không cần đợi nhắc nhở. Lúc tôi đến quán nước, đã thấy Hưng ngồi đó từ bao giờ. Thấy tôi anh nở nụ cười rất nhẹ nhàng, làm cho tôi cảm thấy rất thoải mái. Tôi mỉm cười bước nhanh về phía anh đang ngồi. Sau đó cầm vội ly nước đặt gần phía mình lên uống sạch. Trời không nóng nhưng tôi tự dưng nỏi hứng thay vì đi xe buýt lại chạy bộ tới đây, cho nên đang rất mệt. Đặt ly nước xuống, thấy Hưng đang nhíu mày nhìn nhìn mình, có lẽ lại muốn nhắc nhở tôi, nhưng cuối cùng vẫn là không nói gì cả. Tôi nghỉ một chút rồi hỏi: -Hôm nay không đi chung với người yêu mà hẹn em ra đây làm gì? Cãi nhau à? -Cãi cái đầu em đấy. Chẳng nói được điều gì tốt vậy? Tôi cười trừ, Hưng chăm chú nhìn tôi một lúc lâu rồi đột ngột hỏi: -Dạo này thiếu ngủ lắm hả? Tôi hiểu lý do anh hỏi tôi điều này. Nhưng tôi vẫn không định nói ra. -Ừ. Dạo này bài tập khá nhiều nên phải thức khuya. Lý do này cụng không hẳn là giả. Quả thật tuần này có nhiều bài kiểm tra nhưng là không đến mức khiến tôi mất ngủ đến nỗi này. Hai mắt đều thâm đen như là gấu trúc vậy. Mỗi sáng thức dậy nhìn vào gương tự cười nhạo mình. -Thật sao?-Hưng hỏi lại lần nữa, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, như có như không. -Ừ.-Tôi quả thật không muốn nói về vấn đề này. Tôi biết anh chắc chắn sẽ không tin, anh không phải thằng ngốc. -Có phải tại anh không còn thời gian chăm sóc em nữa nên bây giờ em không muốn tâm sự với anh sao? Muốn giữ mọi tâm sự trong lòng? -………..-tôi tự nhiên không biết nói gì. -Haizz, đúng là không hiểu nổi em đang nghĩ gì nữa. Có người ở bên cạnh sẵn sàng làm thùng rác cho em trút giận mà cũng không thèm là sao? Hay là em đã có người mới rồi?-đột nhiên Hưng đưa mặt kê sát mặt tôi, ngữ khí mập mờ hỏi:-Phải vậy không? Không hiểu sao trong đầu lại hiện lên hình bóng của hắn, khuôn mặt tôi nhanh chóng đỏ bừng lên. Tôi chỉ biết rằng, mỗi lúc tôi cô đơn, bản thân mình sẽ không ngăn được mà nhớ đến Kha. tôi thích hắn nhiều hơn mình đã nghĩ. Hưng lại bật cười: -Em thật sự thích tên nhóc đó hả? -Em không đem mấy chuyện này ra đùa. -Ừ, thì cứ coi là vậy đi. Nhưng còn tên đó thế nào? Có ý gì với em không? Tôi thở dài, uống một ngụm nước rồi trả lời: -Không có. Em của anh tự mình đơn phương thôi. -Nếu quả thật em thích tên đó thì nên nắm nó cho chắc vào. -Em có quyền gì mà quản người ta chứ? Tôi lại thở dài, chợt thấy Hưng im lặng. Tôi ngước lên thì thấy anh đang nhìn mình suy tư. Tôi thấy hơi ngại: -Nhìn gì đó? -Thật sự là em ổn đó chứ? -…………..-đến lượt tôi lại im lặng -Anh cũng không phải là bỏ rơi em.-Hưng ngập ngừng-Chỉ là, em cũng không còn nhỏ gì nữa. Còn anh, cũng không thể lúc nào cũng ở cạnh em được. Anh… Tôi vội cắt ngang lời anh. Những điều này làm sao mà tôi không hiểu chứ? -Em biết. Em cũng không muốn suốt đời làm con nhóc cứ dính lấy anh hoài như vậy. Nhưng em cần thời gian, em không thể thích ứng được. Cảm giác như mình bị bỏ lại, cố tìm mọi cách đuổi theo sau người khác. Em sợ ngày nào đó nở mắt ra, những người bên cạnh mình lần lượt rời bỏ mình. -Em biết anh, và mọi người sẽ không bao giờ rời bỏ em mà…… -Em biết, em luôn biết. Nhưng vẫn là rất sợ.-tôi cảm giác giọng mình run run. Hưng đứng dậy vòng qua bàn đến cạnh tôi, vòng tay ôm lấy tôi. -Không sao đâu! Có anh, có bạn của em nữa. Mọi người sẽ không bao giờ rời bỏ em. Chỉ có em, em không được rời bỏ mọi người đó. Bọn anh cũng cần em như là em cần bọn anh vậy. Cho nên, đừng lo lắng gì cả. Được không? Nước mắt rơi xuống má tôi từ khi nào. Tôi không buồn, mà ngược lại cảm thấy mình rất hạnh phúc. Hưng đưa tôi về nhà rồi rời đi. Tôi ngược lại cảm thấy thanh thản. Điện thoại đột nhiên có tin nhắn mới, lại là mấy tin cùng lúc: -Đừng lo gì cả. Tụi này sẽ luôn ở bên bà.-Người gửi: Diễm “mê trai” -Nè, bạn bè chính là để chia sẻ , quan tâm chăm sóc cho nhau đó. Đừng bao giờ im lặng như vậy nữa. Yêu pà nhiều-Người gửi: Sang “nhìu chiện” -Lớp trưởng nè, đừng lo lắng gì cả. Dù cho có chuyện gì xày ra, dù cho trời có sập xuống tụi này cũng chống đỡ giùm pà. Vậy nên không được cảm thấy cô đơn nữa đó nha.-Người gửi: Trí “nghiêm túc”. Cất điện thoại vào trong túi. Tôi hướng mặt nhìn về khoảng trời xanh phía trước, gió thổi mát rượi. Tôi biết: Từ bây giờ tôi sẽ không cô đơn nữa. Kiến Kha, giờ tôi sẽ bắt đầu chính thức theo đuổi cậu!!! Chờ đó!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88