Chương 15 

Tôi mở cửa dắt xe đạp vào nhà. Hà Vũ lẽo đẽo theo phía sau: 

-Sao nhà cậu tối quá vậy. Không có ai ở nhà hả?-cô ta thắc mắc hỏi. Tôi chống cái xe đạp dựa vào trong góc tường, không trả lời, trực tiếp mở cửa vào nhà. 

-Nhà này chỉ có mình cậu ở thôi phải không?-cô ta bình tĩnh quan sát một hồi sau đó mở miệng, giọng điệu rất chắc chắn. Tôi có phần ngạc nhiên. 

-Sao cậu biết được? 

-Tại vì nó rất lạnh.-Hà Vũ chậm rãi nói 

-Sao? 

-Chỉ là nó rất giống nơi tôi ở. 

-Cậu cũng ở một mình?-tôi ngạc nhiên 

-Ừ-câu trả lời rất nhẹ nhàng. 

-Ba mẹ cậu đâu? 

-Ba tôi đang ở nước ngoài.-cô ta nhìn nhìn mấy thứ trên kệ rồi trả lời, giọng điệu tựa như không để ý lắm. 

-Còn mẹ? 

-Tôi không có mẹ.-Hà Vũ nhẹ nhàng ngồi xuống ghế. 

Không có mẹ? Nghĩa là sao chứ? Nhìn đi nhìn lại thấy người kia vẫn không có chút gì gọi là đau khổ, mà là sự bình thản đến kì lạ. 

Tôi không biết phải nói cái gì nữa. Quan sát Hà Vũ, tôi thấy thái độ cô ta đã hơi khác lạ, nhưng đó không phải đau buồn, tôi chắc chắn. Lúc vẫn đang bối rối thì có người đã lên tiếng đánh vỡ bầu không khí này: 

-Thôi, lấy sách vở ra đi. Tôi còn phải về nhà nữa.-giọng nói nhẹ nhàng, có phần bối rối, khuôn mặt không để lộ chút cảm xúc nào. Tôi hoài nghi đây có phải cô gái phiền phức mà mình biết hay không, có lúc tôi không thể hiểu rõ con người này. 

Sau đó, Hà Vũ dùng tốc độ ánh sáng để giảng bài lại cho tôi. Quả thật là ”học thầy không tày học bạn”, tôi thấy rất dễ hiểu, so với thầy dạy trên trường thì tốt hơn nhiều, mặc dù tốc độ hai người tính ra thì cũng không hơn kém nhau là bao. 

Hà Vũ đứng dậy tỏ ý muốn về, tôi đang định ra lấy xe đạp thì bị người kia kéo lại: 

-Tôi tự mình về là được. Cậu ở nhà xem lại bài tập đi. Ngày mai kiểm tra đó. 

Thái độ cô ta xem ra đã tốt hơn rất nhiều, giọng nói cũng nghe có phần dễ chịu hơn. Tôi không còn cách nào khác đành thành thật gật đầu, đưa người ta ra tới cổng rồi khóa cửa lại vào nhà. Cảm thấy con người này thật khó hiểu! 

************** 

Xin lỗi cậu. 

Đã nói rằng tôi thích cậu… 

Mà lúc ngồi sau xe cậu lại nhớ đến người khác… 

Có phải tôi rất là đáng ghét không? 

Nhưng làm ơn đừng vì vậy mà không thừa nhận tình cảm của tôi đối với cậu… 

Tôi thích cậu, là thật. 

Nhưng người ấy, là hoàng tử trong lòng tôi 

Suốt mấy năm qua… 

Tôi một lòng thích người đó… 

Nhưng tôi hứa, tôi sẽ quên được anh. 

Không chỉ vì cậu, mà còn là vì chính tôi… 

Tôi tin mình sẽ làm được. 

Vì từ lúc gặp cậu, 

Tôi ít đau khổ về những gì đã xảy ra. 

Từ lúc gặp cậu, 

Tôi mới biết thật ra tôi còn có thể rung động vì một người khác. 

************** 

Buổi sáng trôi qua rất bình thản… 

Hà Vũ vẫn cứ tiếp tục lải nhải bên tai tôi về mấy thứ mà cô ta đọc được trên mạng. Tôi vẫn cứ ngồi nửa nghe nửa không, ngáp ngắn ngáp dài, tinh thần uể oải. Tôi hôm qua ôn bài tới khuya, sao mà không mệt cho được chứ? Cũng may là trời không phụ lòng người, bài kiểm tra làm rất tốt. 

Hình như còn có tin cô Thư dạy hóa của lớp năm ngoái sắp lấy chồng, làm tụi nó cứ bàn tán về chuyện này. 

Hà Vũ hôm nay lại làm loạn lên muốn tôi đưa cô ta về nhà. Lý do là cái người thường chở cô ta đi đi về về hôm nay lại làm sứ giả hộ tống bạn gái của mình. Dĩ nhiên là tôi không đồng ý. Tôi đâu có rảnh như vậy. Nhưng trình độ đeo bám của cô ta cũng không vừa, làm tôi rất chật vật. Cuối cùng tôi cũng phải thỏa hiệp. Còn Hà Vũ trên đường về vẫn nói không ngừng, đôi khi trút giận lên tôi vì bị ông anh bỏ rơi. 

-Cậu biết không? Anh ta vừa mới quen Thảo đã lập tức đá tôi sang một bên. Đúng là quá đáng. Cũng không nghĩ xem ai là người giúp anh ta mua quà, tạo cơ hội cho anh ta. Con người này đúng là “có mới quên cũ” mà. 

-…….. 

-Tên đó chỉ ném cho tôi một câu:”Em tự về đi. Anh có việc quan trọng cần làm” sau đó chạy mất dép. Ai chẳng biết cái việc quan trọng của anh ta là đưa đón “gấu” đi học chứ. Còn bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như ta đây đang làm đại sự. 

-………… 

-Đúng là “trọng sắc khinh bạn”. Sao trước giờ tôi không biết anh ta là con người như vậy nhỉ? Đúng là “có mắt như mù” mà. 

Mắng người mà cũng cần phải đụng đến thành ngữ sao chứ? 

Sau đó tự dưng lại bắt tôi chở đi ăn, không chịu về nhà nữa. Tôi vốn định vứt cô ta lại trên đường mà tự mình đi về nhà nhưng nghĩ đi nghĩ lại hình như hôm nay Hà Vũ vẫn có gì đó hơi lạ, khác thường, nên cũng cắn răng cam chịu ghé vào tiệm bán phở ven đường. 

Từ lúc vào quán đến giờ, chúng tôi vẫn không nói lời nói, chỉ gọi hai tô phở rồi ngồi im cho đến lúc mang ra, sau đó mạnh ai người đấy ăn phần của mình. Không khí có vẻ kì dị nhưng cả hai thủy chung không phá vỡ nó. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play