Buổi sáng mặt trời lên cao như quả bóng lửa khổng lồ nhẹ nhàng chiếu những ánh nắng ấm áp xuống mặt đất. Biệt thự Kim gia như mọi khi vẫn sống trong tình hình “Im lặng là vàng” à không có khi im lặng là báu vật vô giá ấy!
Mọi người ai làm việc nấy, ngăn nắp quy củ. Không có biểu hiện lộn xộn thiếu nghiêm túc. Hạ Tiểu Linh từ cầu thang bước xuống nhìn cảnh này mà líu lưỡi cảm thán, người hầu nhà họ Kim đúng là tôn trong nước bọt.
Hạ Tiểu Linh đứng ở cầu thang, cuối cùng cũng nghe thấy lời nói phát ra đầu tiên ở buổi sáng từ người cha yêu quý: “Đã chuẩn bị xong chúng ta đi thôi con trai”
Kim Phúc Thành tự nhiên nói hai từ “con trai” nhanh chóng bước xuống cầu thang. Hạ Tiểu Linh nhếch môi cười nhạt. Cảm thấy da mặt của cha thật dày. Kiếp trước cũng nghe nhưng tới kiếp này cô mới phát hiện ra điều này nhỉ. Dừng dòng suy nghĩ Hạ Tiểu Linh cũng bước theo hướng rời đi của Kim Phúc Thành.
Bước ra khỏi cửa chính biệt thự, cô ngồi vào trong xe hàng ghế sau ngồi cạnh Kim Phúc Thành. Tài xế bắt đầu lái xe rời khỏi biệt thự.
Trong xe một bầu không khí im ắng, khó chịu.
Kim Phúc Thành vội gợi đề tài nói chuyện: “Ta mong con sẽ học tốt, rất nhanh sẽ được tốt nghiệp khi đấy con sẽ được về nhà!”
Hạ Tiểu Linh trong bụng dâng lên một cỗ buồn cười, thật muốn bật cười to thành tiếng. Rất nhanh sao. . . Rất nhanh rời khỏi ngôi trường “tuyệt vời” ấy rồi rất nhanh cũng kết thúc cuộc sống quá đỗi dài hạn của cô ư! Nghe mà buồn cười đến thổ huyết.
“Con cũng mong như vậy”
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng không thể nào thiếu đầu óc mà nói trắng ra suy nghĩ của mình, cô đâu phải đứa trẻ lên ba, sỗ sàng oanh oanh hay là Hạ Tiểu Linh ngây thơ của lúc trước.
“Có chuyện gì con cứ gọi điện cho ta”
Kim Phúc Thành tiếp tục nói.
Hạ Tiểu Linh không nói gì chỉ gật nhẹ đầu. Trong trường đó nghiêm cấm sự dụng điện thoại. Là cái nhà tù với cái vỏ bọc trường học, Kim Phúc Thành là nhà kinh doanh làm việc trên thương trường bạch đạo nhưng không cóp nghĩa là ông ta không có liên can gì đến hắc đạo.
Để thủ tiêu những kẻ đối địch Kim Phúc Thành cũng ngấm ngầm nuôi dưỡng một thế lực hắc đạo. Bắt buộc con trai ông ta, tức em trai cô Kim Phúc Lân phải qua sự công nhận của ngôi trường cô chuẩn bị theo học.
Nhưng Kim Phúc Lân trong thời gian này lại bị bệnh, không thể nói vậy! Nếu nói ra thì sẽ tạo lỗ thủng cho bọn người thù địch thừa nước đục thả câu và câu phải bắt buộc trở thành kẻ thế thân che giấu cho Kim Phúc Lân.
Nói trắng ra cái ngôi trường này chính là nơi kiểm tra thực lực của những kẻ thừa kế ngôi vị vua hắc đạo trong tương lai. Kiếp trước, vì không đủ điểm vượt qua bài test lại nghĩ đến Kim Phúc Thành sợ ông ta không vui cô dốc hết sực lực rèn luyện, chịu đựng mọi sự đau đớn.
Vì vậy mà cô bị hủy dung.
Nhớ lại vết sẹo dài sần sùi trên mặt, gương mặt lúc ấy xấu xí kinh tởm ma chê quỷ hờn, lòng cô lại lạnh đi. Gương mặt bị hủy đời con gái của cô coi như mất đi.
Sau hơn nửa tiếng ngồi trên xe cuối cùng cũng tới trường học.
Chiếc xe phanh gấp lại, bắt đầu xuất trình giấy tờ cần thiết. Mất hơn mười phút để kiểm tra giấy tờ. Cuối cùng Hạ Tiểu Linh cùng Kim Phúc Thành rời khỏi xe.
Đập vào mắt cô là dòng chữ tinh xảo khắc trên tấm biển đúc bằng bạc xa xỉ “Học viện Lữ Ngân”. Tim Hạ Tiểu Linh đập mạnh, cảm giác lành lạnh từ từ nổi dậy. Ánh mắt cũng lạnh đi vài phần.
“Con nhìn gì vậy mau đi thôi” Kim Phúc Thành nói.
Nghe vậy Hạ Tiểu Linh chợt sực tỉnh cùng Kim Phúc Thành bước vào trường. Bước qua cánh cổng lớn xa hoa, là khung cảnh rộng lớn uy nghiêm tuyệt đẹp. Giữa trung tâm sân trường rộng lớn là một hồ phun nước tinh xảo, những giọt nước từ đài phun nước bắn ra oai vệ và mềm mại, trông giống như đang có nàng tiên cá bơi lội dưới hồ.
Theo chân Kim Phúc Thành cô theo dọc lối hành lang im ắng như xưa đến phòng hiệu trưởng. Mọi thứ vẫn như quá khứ không một chút thay đổi à không có chứ. . . thay đổi đó chính là cô nhỉ!
Dừng trước cánh cửa phòng màu bạc, có khắc dòng chữ latinh có nghĩa là “Hiệu trưởng”. Kim Phúc Thành nhẹ nhàng gõ cữa, tiếng động thanh thúy vang lên “cốc. . .cốc. . .”
“Cửa không khóa, xin mời vào” Giọng nói nhàn nhạt vang lên từ sau cánh cửa. Kim Phúc Thành nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, khóe môi ông ta dâng lên nụ cười.
“Chào hiệu trưởng”
Hiệu trưởng là một người đàn ông trung niên sấp xỉ tuổi của Kim Phúc Thành. Gương mặt ông ta có một vết sẹo lớn ở mắt trái nhìn rất dữ tợn. Ông ta tên là Lăng Bắc, cô không rõ con người Lăng Bắc như thế nào chỉ biết rằng, ông ta chính là người quyết định cô có được tốt nghiệp, có được rời khỏi cái trường này hay không.
Nhớ kiếp trước một người đồng học của cô tên là Trịnh Khải vị ăn trộm đề giải thi bị phát hiện đã bị Lăng Bắc dùng dao chặt đứt hai tay của cậu ta trước mặt mấy trăm người.
Viễn cảnh khi đó thật sự rất khủng khiếp, cậu bạn đó hét to một cách ghê rợn rồi chết đi vì mất máu. Cái cảnh cậu ta chết không toàn thây hai mắt trợn ngược đầy kinh khủng ám ảnh trong trí nhớ cô một thời gian dài. Kết luận của cô về người đàn ông này chỉ có là “Thủ đoạn tàn nhẫn”
“Kim tổng, mời ngồi”
Lăng Bắc mỉm cười sảng khoái bắt tay Kim Phúc Thành rồi cả hai cùng ngồi xuống ghế sô pha. Kim Phúc Thành mở lời: “Hiệu trưởng Lăng đây là con trai tôi Kim Phúc Lân, rất mong ông chiếu cố”
Vừa nói ông ta vừa liếc mắt về phía cô. Hiểu ý cô nhanh chóng cúi đầu chào rồi nở nụ cười nhạt: “Chào hiệu trưởng, con là Kim Phúc Lân. . .”
Lăng Bắc liếc nhìn cô, ánh mắt tỉ mỉ đánh giá. Kiếp trước nhìn thấy ánh mắt ông ta cô bỗng có cảm giác sợ hãi, nhưng hiện tại lại cảm thấy nó rất đỗi bình thường.
Nhìn thấy biểu hiện của Hạ Tiểu Linh, Lăng Bắc bật cười ha hả. Hướng Kim Phúc Thành nói: “ Kim tổng đừng lo lắng quá”
Giọng nói ông ta trầm khàn đầy uy lực.
Kim Phúc Thành cũng cười giã lã. Đứng dậy bắt tay Lăng Bắc lần hai: “ Tất cả trông cậy vào Hiệu trưởng Lăng thế tôi xin phép về trước. . .”
Lăng Bắc mỉm cười. Kim Phúc Thành xoay người rời đi trước khi đi còn nhìn cô một lát. Cánh cửa vừa đóng lại, nụ cười trên môi Lăng Bắc cũng tắt mất như chưa từng tồn tại, ông ta chậm rãi châm điếu xì gà, thoáng chốc cả không gian đã nồng nặc mùi thuốc. Lăng Bắc nhìn cô rồi khóe môi lại cong lên.
Hạ Tiểu Linh bỗng chốc cảm thấy chột dạ. . .