Lúc trước bồng nột,trẻ tuổi,cuồng nhiệt yêu y chẳng màng đến sự cười chê của thế gian,mặt dày bám theo y đến mức khiến y phải chán ghét đến nhìn cũng chẳng thèm để mắt.Nhưng nàng vẫn vậy,vẫn xốc nổi bám theo y,nói với y
-Ngọc Hàn ca ca,muội rất thích huynh,ca sau này gả cho muội nhé
Y chỉ lãnh đạm trả lời
-Ta không thích ngươi.Gả cho ngươi,mơ đi.
-Ngọc hàn ca ca,dẫn muội ra chợ mua kẹo hồ lô ăn đi
-Tại sao lại bắt ta mua
-Vì ca có nhiều tiền,đủ mua cả sạp cho muội ăn ấy chứ
Kể từ đó mỗi lần nàng đòi,y đều quăng cho nàng túi tiền rồi lạnh lùng đuổi nàng đi.Nhìn nụ cười khinh bỉ của y dành cho nàng,nàng cười khổ,chỉ có nàng mới biết không phải là nàng không có tiền mà là nàng chỉ kiếm cớ lđể hắn bên nàng vậy thôi.
-Hàn ca ca,cứu muội,cứu muội với,...
Khi thấy nàng vùng vẫy trong hồ nước,hắn đứng trên bờ chán ghét nhìn nàng
-Lại dùng chiêu khổ nhục kế ấy.Ngươi không chán nhưng ta chán lắm rồi.Nếu ngươi chết ta thật sự rất vui,tốt nhất là chết nhanh một chút
Y cứ thế lạnh nhạt bỏ đi,để mặc nàng đang dần chìm ngỉm.
Nàng không giả vờ,nàng rất cần y cứu,rất cần.Ngọc Hàn ca ca,mau cứu muội,muội sắp chết rồi.Đừng bỏ đi!
Một cơn gió thổi qua,giấc mộng dài
Tình yêu cũng vậy,không thể cưỡng cầu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT