P/s: Thông báo!!! Đọc xonǵc hẳn có nhiều bạn
nghĩ truyện ” Mãi là quản gia của em ” đã đến hồi kết.
Nếu vậy thì…
Không phải đâu!!!
A hèm…
Đầu tiên, au xin lỗi các bạn đọc vì truyện đang trong giai
đoạn dở dang au lại drop gần một tháng… Kiểu này là au chuẩn
bị nhận một rổ gạch, đá, giày, dép, bê tông, cốt thép,… rồi
hen ;))
À… Một điều au muốn chia sẻ nữa là: từ khi bắt đầu viết
truyện, au dự định kết thúc sẽ không phải là sad ending (=kết
thúc buồn) đâu nhé! ^_^
Và… và… và
Thành quả ở dưới này *mũi tên chỉ xuống dưới*…
oooOOO•••OOOooo
Mạng sống con người là thứ quý giá nhất nhưng đồng thời cũng là thứ mỏng manh nhất…
Cô có một cái chết khá dễ chịu. Vào những giây phút cuối,
đầu tiên là mất đi thị giác, sau đó là xúc giác, khứu giác,
thính giác, vị giác. Tuy khi ra đi cô vẫn không thể mỉm cười
nhưng điều đời này cô muốn nói nhất đã kịp nói rồi. Xem ra
chẳng còn gì để hối tiếc nữa.
…Có người từng bảo tuổi đời cô chưa đủ lớn, chưa đủ chính
chắn để được yêu một cách đàng hoàng. Nhưng cô không đồng ý!
Tình yêu chân chính mới chính là tình yêu không có ranh giới.
Tuổi tác, địa vị, tiền bạc, vẻ bề ngoài,… chưa phải là
rào chắn giữa người với người, giữa yêu và ghét. Thứ làm ta
cách xa có nhiều lắm… chỉ đến khi kịp nhận ra thì mọi chuyện
đã quá trễ, không thể vãng hồi lại nữa.
Cô thấy mình lơ lững giữa khoảng không trắng và trắng. Bỗng
cảnh vật thay đổi trong chốc lát, cô lại thấy mình đứng trên
mõm đá đó. Rồi màu sắc trộn lẫn vào nhau…tái hiện nên những
hình ảnh từ mờ nhạt đến rõ rệt. Thân ảnh của hắn hiện ra…
Như chỉ mới đây thôi, cảnh vật lẫn con người đều chẳng có
chút đổi thay. Hắn ôm cô, hay đúng hơn là xác cô. Nhìn bản thân
mình chết đi, cô buồn. Tuy lúc còn sống, cô chẳng đẹp là bao…
nhưng mà đâu nhất thiết lại cho cô chết thê thảm vậy chứ. Sắc
mặt trắng bệch, gương mặt thoạt nhìn khá đáng sợ, tứ chi đầy
những vết chém… Ấy vậy mà hắn vẫn ôm chặt lấy cô, im lặng
không nói một lời.
Thời gian thay đổi, cô thấy mùa xuân, mùa hạ, mùa thu, mùa
đông nối tiếp nhau đến rồi đi. Ngày nắng như ngày mưa, ngày yên
ả cũng như ngày giông bão… hắn vẫn ở đó, ngồi ngay đó. Hình
ảnh hắn ở cạnh một bộ xương trắng, gương mặt vô cảm….. Tiếp
đó là cảnh hắn ôm một gói đồ gì đó được bọc rất cẩn thận.
Nhìn kĩ lại thì đó là chiếc khăn choàng cô mặc lúc ra đi…
và có lẽ gói đồ kia đựng tro cốt của cô trong đó. Hắn vẫn
thủy chung ngồi mãi nơi đó… với cô. Thời gian trôi nhanh, cảnh
vật quanh đây thay đổi theo thời gian, gốc cây anh đào nho nhỏ
mọc ở mõm đá hắn dựa lưng vào giờ đây đã trở thành một cây
đại thụ to lớn. Mõm đá này thoáng đó đã mọc đầy rêu phong…
Hắn bỗng lấy bàn tay vuốt nhẹ chiếc gói đựng tro cốt và
cất lời. Giọng nói không còn trầm ấp, ngọt ngào như trước
nữa, thay vào đó là chất giọng khàn đục, xa lạ làm người nghe chỉ cảm thấy nỗi đau trong đó mà thôi.
” Violet này! Anh đã thực hiện ước nguyện cuối của em rồi
nhé! Em muốn anh sống tiếp thật hạnh phúc… anh đã rất hạnh
phúc. Một ngàn năm đối với vampire là khoảng thời gian không
ngắn… Một ngàn năm qua, ở bên em là điều khiến anh cảm thấy
hạnh phúc nhất. Dù em không nói chuyện, không khiến anh bực
mình, không lỡ lời làm anh ghen, không thể cười với anh nữa…
nhưng anh vẫn luôn hạnh phúc. Em là cả thế giới với anh. Chỉ
cần là em… chỉ cần là Violet Abertora.. anh đều yêu. Anh thực
hiện nguyện ước của em rồi đấy! Bây giờ, anh sẽ thực hiện
nguyện ước của mình… chính là lại được bên em dù là ở nơi đâu đi chăng nữa… Anh yêu em! ”
Nói rồi hắn búng tay một cái. Trận pháp màu đỏ như máu
xuất hiện bao lấy thân hình của hắn. Hắn mở gói đựng ra và
mỉm cười.
Cô thấy hắn tan biến… tan biến thành tro bụi. Những cơn gió
thổi qua, tro cốt của hắn và của cô hòa lẫn với nhau và đi
theo những cơn gió kia. Dù là rừng hay biển, hai người vẫn bên
nhau…
Cảnh tượng này làm cô choáng ngợp. Thực muốn gọi ai đó đến cản hắn lại nhưng vô vọng. Cô không ngờ… không ngờ hắn lại
dùng một ngàn năm chỉ để thực hiện ước nguyện của cô theo
cách riêng của mình…
Cô không muốn!!! Không muốn hắn chết… nhưng lại không nhẫn tâm
nhìn hắn sống trong khổ sở như vậy. Người ta nói ông trời rất
công bằng, lấy đi thứ gì thì sẽ có thứ khác bù lại. Nhưng sao lại đối với cô như thế… cô bất hạnh… bị chính số phận cướp
đi mọi thứ. Vậy mà khi chết đi rồi, ông trời lại nhẫn tâm để
hắn như vậy… Cuộc đời cô đã hứng chịu lời nguyền bi thảm
nhất… mình cô chưa đủ sao??? Vì sao phép màu không xuất hiện?
Sao lại để hắn bị cuốn vào vòng xoáy khổ đau này cơ chứ?
Rồi cảnh vật xung quanh tan biến, trở về một màu trắng
nguyên thủy. Cô thấy mình cô độc ở đây. Cô mặc một chiếc váy
dạ hội không dây màu đen kiểu cách đơn giản nhưng mỗi tất vải
đều in hoa văn vô cùng tinh xảo. Ở trung tâm phần áo có gắn một viên kim cương màu đen tuyền nhìn rất huyền ảo. Chân váy không
có điểm dừng, như phản ứng lan toả, xâm chiếm khoảng không
trắng.
Đau đớn từ đâu truyền đến tựa có hàng trăm, hàng nghìn mũi
kim đâm vào cô vậy. Viên kim cương đen kia dần dần trở nên nhạt
màu. Sự đen tối trong nó biến mất, khoảng khắc viên kim vương
trong suốt, sáng lấp lánh hoàn toàn…. cô chẳng nhìn thấy gì
nữa. Một khoảng không đen mịt mù.
Chuyện gì đây? Mọi thứ diễn ra nhanh đến lạ.
Cô cảm thấy vô cùng… kì dị?… Dường như tất cả giác quan trở lại…? Mở mắt ra…
Cô ngửi thấy hương hoa hồng nhè nhẹ, dễ chịu xung quanh. Nhấc tay lên. Khoanh đã!!! Chẳng phải tay trái của cô đứt rồi sao???
Lý nào cô thấy tay mình vẫn còn!?
…Hay đây lại là một ảo mộng khác?
Cô từ từ quen dần với việc cử động. Áp hai bàn tay lên. Là
một tấm thủy tinh trong veo bao lấy nơi cô nằm. Dùng sức đẩy,
tấm thủy tinh nhanh chóng được mở ra. Không khí nơi này thật
trong lành. Tay cô chạm phải một vật gì đó mềm, mượt, đem lạu
cảm giác vô cùng dễ chịu. Từ từ ngồi dậy nhìn thử… thì ra
là mái tóc của người nào đó. Màu đỏ như hoa hồng… Là hắn
rồi nhỉ!? Giấc mơ đẹp quá chừng! Cô rất rất muốn mỗi khi tỉnh dậy liền được nhìn thấy hắn. Nhìn quanh hóa ra cô đang ở trong một nhà thờ, không gian trang trí những loại hoa trắng muốt,
xinh đẹp như hồng trắng, cúc trắng, lan trắng,… cùng với những
dải băng với họa tiết tinh tế bằng vải ren. Cô là đang năm trong một cái quan tài thiết kế như một chiếc giường mini.
Cô phân vân. Nếu đây là ảo mộng thì nó… quá tuyệt vời… Nhưng cô có một cảm giác… một cảm giác chân thật đến kì lạ.
” Shiki… đây… phải chăng chỉ là mơ? ”
Hắn nhìn cô với ánh mắt trìu mến
” Không! Đây là hiện thực, không phải mơ đâu Violet à… Em sống dậy rồi. ”
Cô luôn tin tưởng hắn. Dù cho ảo giác do cô nghĩ ra đi chăng
nữa… thì Shiki trong mộng tưởng và thực tại sẽ không nói dối
cô. Nếu đúng là như vậy… cô có chút không thể nghĩ thông được.
” Nhưng… điều này khó tin qua! E…em chết rồi cơ mà!? Sao có thể… ”