Màn đêm buông xuống, bóng tối bao trùm tất cả, nó ngồi đó, suy nghĩ về cái tên Karry, lạ như không lạ, quen như không quen. Nhưng lúc chiều nó có gặp một cô gái, cô gái đó nói cô ấy là Ruby, là bạn lúc nhỏ với nó, cô ấy kể cho nó nghe về chuyện giữa nó và cô ấy, rồi lại kể đến kỷ niệm mà nó cùng Karry tạo nên, những điều đó đều hoàn toàn mơ hồ trong ký ức của nó. Thật sự trong thâm tâm, nó chỉ biết mình là Hoàng Gia Ân không phải là Lâm Khiết Trang mới đúng, là con gái của Lâm Gia Minh, người đã cưu mang nó, và việc nó cần làm chính là giết chết kẻ thù, nhưng giờ ông ta đã chết, mối thù của nó sao có thể dập tắt? Vậy nên người nó cần giết chính là con trai ông ta! Nghĩ đến đây, đôi mắt nó man mác buồn, khẽ tháo kim truyền ra, nó mang đôi dép rồi lẳng lặng ra khỏi phòng. Bước dọc theo hành lang nó ngước đôi mắt nâu đen lên trời, nó thầm cảm thấy cô đơn.

Ai có thể biết nó cô đơn ra sao? Cô đơn như thế nào?

Lặng người ngắm nhìn những ngôi sao sáng lấp lánh đang vây quanh vầng trăng khuyết kia nó thầm ước mình chính là vầng trăng đó, tuy khuyết nhưng lại là trung tâm của vạn vật, tuy khuyết nhưng không bị bỏ rơi. Tự tặng cho chính mình nụ cười chế giễu, nó biết một người như nó thì ai thèm để ý, ai thèm quan tâm, nhất là khi mục đích trả thù của nó được hoàn thành mọi người sẽ nhìn nó như một tội đồ.

Rồi nó quay người trở về, khoan đã. Nó khựng người lại, sao nó lại bước đến căn phòng này?

Rõ ràng nó bước trở về mà, tại sao lại đến căn phòng này?

Đầu tiên là tự trách mình đãng trí sau đó là cảm giác tò mò về chủ nhân của căn phòng, nó quyết định đi thử vào trong, không hiểu sao một người không bao giờ bận tâm đến ai bây giờ lại “nhiều chuyện” đến vậy, có chăng người trong đó là người rất quan trọng với nó? Nghĩ đến đó liền tò mò đi vào trong, căn phòng không chút ánh sáng.

“A!”-Nó vấp phải thứ gì đó, cả thân người ập xuống, trong đầu nó hiện lên một suy nghĩ rằng môi nó là thứ đầu tiên tiếp lấy đất Mẹ bao la, nó nhắm tịt mắt lại chờ đợi cái kết cho lòng tò mò đầy ngu xuẩn của chính nó. Chợt nó nghe thấy một tiếng rên, giật mình nó mở mắt. Ối cái giống gì thế này?! Môi nó không hôn đất mẹ mà hôn…một thằng á nhầm một người con trai hơn thế người này lại còn đang bị hôn mê. Nó ngẩn người ra, mắt nó, môi nó vẫn dán chặt vào người con trai đó, nó để ý người con trai này rất đẹp, đôi mắt tuy nhắm nhưng vẫn không làm mất dáng vẻ uy nghiêm, băng lãnh, cái mũi cao cao, dù đang đeo dây thở ôxy vẫn không làm mất vẻ điển trai của chính mình, cái môi mỏng màu đỏ tuyệt đẹp, có chăng đàn ông môi mỏng là bội tình?

Nhưng sao cái môi này xinh thế. Có hay không phải nó là người đầu tiên hôn người này? Càng nhìn nó càng cảm thấy người này rất quen thuộc, từ từ luyến tiếc rời khỏi môi anh, nó đưa tay đặt ở lồng ngực,nơi mà tiếng trống đang đập liên hồi. Bây giờ thì nó tin rằng chuyện “vừa gặp đã yêu” rồi.

Nó cẩn thận ngồi dậy bật đèn tìm kiếm nguyên nhân khiến nó ngã. Sau một hồi tìm kiếm thì nó nhận ra nó té là vì cái USB đáng ghét nằm lăn lóc trên sàn nhà. Nó không vội thắc mắc cái USB này tại sao lại nằm đây, điều làm nó tò mò chính là nội dung của chiếc USB này là gì, có phải rất quan trọng không, chính vì vậy nó trở về phòng, nhưng cũng không quên nhìn chàng trai kia rồi tắt điện. Về tới phòng bệnh của mình nó lôi ngay cái laptop được đặt sẵn trong đống đồ mà “ba” nó mang tới, cẩn thận cắm cái USB vào. Thật bất ngờ, bởi vì hình của người con trai ấy đang ở trên màn hình. Nó chăm chú xem,

“Khiết Trang à không Gia Ân em có nghe anh nói gì không? Anh là tên Khải cẩu huyết mà em đã từng ba lần tát đây!”-người con trai đó nở nụ cười khiến nó ngỡ ngàng.

“Ngay từ lần gặp đầu tiên anh đã thích em mất rồi nhưng anh vẫn không thừa nhận, em có còn nhớ lần đầu tiên ta gặp nhau không? Chính xe của anh đã hất nước em, anh đưa em một xấp tiền để sỉ nhục em, nhưng anh thật không ngờ em không những không lấy mà con quăng thẳng vào mặt anh nữa đấy! Em có biết không ban đầu anh chỉ xem em như một món đồ của chính mình mà ra sức bỡn cợt em nhưng khi anh biết được con người thật của em, biết được gia đình em chính là bị ba anh hãm hại, anh đã rất khó xử đấy, lúc đấy anh đã đưa ra đề nghị nếu em làm anh yêu em, em có thể giết anh nhưng ngược lại nếu em yêu anh, em sẽ phải thuộc về anh. Đến cuối cùng anh lại bại trong tay em.”-hắn cười khổ.

“À có lẽ em thắc mắc tại sao anh lại quay cái này đúng không? Đây chính là bất ngờ cho em, anh đã lén cài chip để quay tất cả đấy. Em xem nhé, đây chính là…”-nó đột nhiên tắt đi, nước mắt nó rơi lã chã trên gương mặt thanh thoát, đẹp đẽ của nó. Tại sao ba của người đó lại là hung thủ hại cả nhà nó?tại sao? Nó lắc đầu, đôi chân lại không nghe lời loạng choạng chạy đến phòng của hắn. Nó yếu ớt ngồi xuống bên hắn, ngón tay nó vô thức vuốt ve theo từng đường nét trên khuôn mặt hắn. Nó tự hỏi người này là ai? Tại sao nó lại đau khi biết được chính anh là con của kẻ thù giết cha nó. Tại sao nó lại yêu hắn? Tại sao trong nó hắn lại quen thuộc đến thế?

“Em biết rằng mình đã rung động khi lần đầu nhìn anh. Nhưng em thật sự không thể bỏ qua mối thù này. Em sống chính là để trả thù, họ làm với ba em bao nhiêu em trả lại bấy nhiêu.”-đột nhiên nó bật khóc.

”Em sẽ không quên anh, sẽ không quên gương mặt này.”-nó lưu luyến hôn lên đôi môi mát lạnh của hắn rồi nó thẩn thờ bước ra khỏi căn phòng, những gì diễn ra hôm nay no sẽ mãi chôn chặt, mãi mãi. Nhưng nó đâu biết rằng, lúc nó rời đi chính là lúc hắn tỉnh lại….

P.s: xin lỗi các mem vì sự chậm trễ này, thật ra vì mình mải ham chơi nên… =)) hì hì

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play