#: Chương này, Just me sẽ chuyển ngôi kể sang ngôi thứ nhất, người kể là Du An nhé!

_ _ _

Tỉnh dậy, khoan đã không phải mình đã chết rồi hay sao?

- Thiên Thiên, con tỉnh rồi. Lão gia, người xem...

Vừa mở mắt đã có người lay lay tay tôi, giọng nói còn run run nữa. Thật dọa người mà. Khoan đã, không phải tôi đã chết rồi sao? Thế nào lại còn sống? Tôi nhìn xung quanh, ngơ ngác. Điều kì lạ là có rất nhiều người trước mặt, còn mặc quần áo thật kì lạ, còn có căn phòng rất giống trong các bộ phim cổ trang. Ý nghĩ của tôi đó là, tôi đã xuyên không!!!!

- Á....á....á...

Thật....thật đúng là kì diệu. Phấn khích quá đi! Không phải ai chết đi cũng được xuyên không như tôi đâu. Mà cũng may là người bọn họ nói tiếng Việt chứ tôi mà xuyên không đến Ấn Độ, Philippin hay Thái Lan, Campuchia gì đó thì hay rồi. Quả thật may mắn, là may mắn. Tôi lại nhìn xung quanh, mọi người đều đang ngơ ngác nhìn lại tôi làm tôi ngại quá, cười xấu hổ nói:

-Xin lỗi. Hi hi.

Lời xin lỗi của tôi càng khiến cho tất cả mọi người trong phòng càng thêm ngơ ngác nhiều hơn hoặc chắc tất cả bọn họ nghĩ tôi điên rồi. Người phụ nữ vừa nắm tay tôi bây giờ nhìn mặt có vẻ đang rất bất ngờ, lấy tay che miệng, hai vành mắt đỏ lên như sắp khóc. Bà ta đúng là một người phụ nữ đẹp, tôi hơi ngẩn người quan sát bà ta, tôi đoán bà ta cũng không còn trẻ nhưng khuôn mặt thì vẫn còn rất trẻ trung. Từ đôi mắt chiếc mũi cao cao đến đôi môi đều tỏa ra hai chữ thôi: thanh tao. Chắc hẳn hồi trẻ bà ta là một đại mỹ nhân. Mà bộ váy của bà ta cũng rất đẹp, nó được làm từ lụa với khoảng ba đến bốn lớp có màu xanh dương đậm, tay áo dài, váy bó sát vào eo lộ vóc người hoàn mỹ. Màu sắc cùng hoa văn và phụ kiện như kim tuyến chỉ màu cũng rất tinh tế, chúng như hòa quyện với nhau vậy. Rồi còn cả trang sức như vòng tay, vòng cổ rồi mấy cây châm cài trên đầu nữa chứ. Hình như toàn là vàng với bạc nguyên chất nếu tôi có thể đi bán chắc tôi sẽ có rất nhiều tiền. Thử tưởng tượng nếu được mang đi bán tất cả chỗ trang sức đó thôi tôi cũng đã cảm thấy rất phấn khích rồi. Còn người đàn ông đứng cạnh mặc bộ trang phục gồm áo ngoài dài đến tận gần bụng chân cùng với quần bên trong, chất liệu thì có lẽ làm từ gấm thượng hạng, thắt lưng còn đeo một khối bạch ngọc to hình lục giác đều. Và ở ông ta có một khí chất gì đó mà tôi không thể hiểu, chỉ cảm thấy ông ta nhất định là một người có quyền thế, ông ta cũng kinh ngạc không kém, sắc mặt lo lắng ra lệnh:

- Phu nhân, ngươi để cho Từ thái y xem bệnh cho Chi Thiên trước.

Sau một hồi bắt mạch, Từ thái y không thấy tôi có gì không ổn, liền nói:

- Thưa thừa tướng, đại tiểu thư có thể qua cơn nguy kịch, chuyển nguy thành an đã là điều may mắn vả lại, chất độc trong người vừa được khai trừ, khí âm và dương vẫn chưa cân bằng trong một thời gian ngắn được. Cho nên lúc này có thể là do trướng khí vẫn còn nên dẫn tới tâm thần bất ổn. Tiểu thần cho là đại tiểu thư tĩnh dưỡng vài ngày nữa tức sẽ ổn thôi.

Đúng là nhảm nhí, nhảm nhí hết sức! Tôi cố gắng kiềm chế kích động muốn mắng người của mình. Cái gì mà âm khí với dương khí rồi trướng khí? Tôi là quả bóng bay chắc? Vậy mà hai vị lão gia với phu nhân kia tin sái cổ. Bội phụ, thật sự bội phục!

Lúc này tinh thần của Chu thừa tướng, và Chu phu nhân mới thoáng an ổn. Sau khi Chu thừa tướng sai hạ nhân đưa cho hai khối vàng thật to dưới con mắt thèm thuồng của tôi thì Từ thái y ra về, người được gọi là Chu thừa tướng và phu nhân cũng ở lại dặn dò tôi tĩnh dưỡng một lúc lâu mới đi. Tôi đoán họ là bố mẹ tôi ở kiếp này hay nói cách khác là bố mẹ của thân thể này. Mà xem tình hình này “bố tôi” chính là thừa tướng, là thừa tướng chứ không phải bất kì chức quan nào khác. Chắc hẳn là rất có uy quyền nhỉ? Và quan trọng hơn là có rất nhiều tiền. Nghĩ đến tiền tôi lại không thể kiềm chế sắc mặt háo hức cùng vui mừng như kiểu tôi đã trúng xổ số bạc tỷ vậy. Đừng có coi thường tôi, vì ai mà chẳng yêu tiền với lại yêu tiền chưa bao giờ là có tội cả, ha ha.

Ngay sau đó, có một cô gái khoảng mười bốn, mười lăm tuổi mặc trang phục người hầu đến nhắc tôi, cô ta cũng có khuôn mặt khá thanh tú:

- Thưa tiểu thư, người có muốn dùng điểm tâm bây giờ không ạ?

Gì vậy, không lẽ cô ta nhìn tôi giống như đói lắm sao? Nhìn lại, nhìn lại đi, đây là bộ mặt yêu tiền thương tiền cơ mà. Nhưng tôi cũng thích ăn nữa nên đành phải ăn vậy, haizzz ngoài tiền ra thì sở thích thứ hai của tôi là ăn.

- Ừm, cô tên là gì vậy? Lấy cho tôi bánh đi, bánh ngọt í.

Cô gái đó mặt tái đi, nước mắt bắt đầu chảy ra:

- Tiểu thư...người...người đừng dọa nô tỳ...

Bây giờ đến lượt tôi phát ngốc: hình như ở thời cổ đại ai cũng có khiếu làm diễn viên, muốn khóc lúc nào cũng được.

Nhưng cũng không thể để cô ta nghi ngờ được. Tôi điều chỉnh tâm trạng, cố tỏ ra vô cùng mệt mỏi:

- Ta thấy đầu óc trống rỗng nên không nhớ rõ, biết chưa?

Sau đó qua lời kể của cô gái đó tôi mới biết, thì ra tôi là đại tiểu thư của thừa tướng đương triều, tên là Chu Chi Thiên mười sáu tuổi. Đôi vợ chồng lúc nãy quả nhiên chính là bố mẹ của tôi, là Chu Thành Đức và Trần Hiên Hoa. Còn Chu Chi Thiên là do trúng độc nên tôi mới được xuyên không. Còn nữa, mẫu thân tôi là chính phi ngoài tôi ra còn có một đại ca tên Chu Lịch Dương, ngoài ra còn có một vợ nhỏ là Lưu di nương. Nàng ta có một con gái tên Chu Thi Hà luôn đối nghịch với tôi. Bởi vì nhà ngoại của tôi rất có thế lực cộng thêm phụ thân tôi cũng thật lòng thương yêu mẫu thân tôi. Còn về phần Lưu di nương chẳng qua là con của một người quen cũ của bà nội nên phụ thân mới bất đắc dĩ cho bà ta vào nhà. Chính vì vậy phụ thân yêu thương đại ca tôi và tôi hơn so với Chu Thi Hà.

Rồi nàng ta còn nói thì ra Từ thái y kia là do ngũ hoàng tử Huỳnh Hiểu Uy cho phép đến phủ để chữa bệnh cho tôi. Hóa ra vị ngũ hoàng tử này cũng rất ái mộ Chu Chi Thiên. Rồi nàng ta còn nói tôi được các vị tiểu thư khác hâm mộ cùng ghen tỵ bao nhiêu, rồi được nhiều vị công tử ái mộ như thế nào, vân vân..... Tôi thì thấy nàng ta ngày càng đi lạc chủ đề liền bảo nàng ta ngừng nói.

Sau đó tôi còn sai Mai ( người hầu đã nói cho tôi) đi lấy gương, Mai đi đến cái bàn trang điểm lấy cho tôi một chiếc gương bằng đồng nho nhỏ, đúng là nhà giàu, đến cái gương cũng đẹp thế này nữa. Nhìn vào gương đồng, trời ạ, đây là khuôn mặt của người sao? Con người mà cũng có thể đẹp như thế này sao? Tôi sững sờ gần ba phút mới lấy lại được tinh thần. Tuy người trong gương không giấu được vẻ nhợt nhạt vừa khỏi bệnh nhưng mà vẫn là một đại mỹ nhân. Nước da trắng mịn màng không tỳ vết, khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu cung với đôi mắt to tròn mà sâu thẳm. Đôi mắt ấy có một sức hấp dẫn kỳ lạ khiến người đối diện như bị hút vào trong vậy. Chiếc mũi dọc dừa cao lại thẳng làm nổi bật nét thanh tú của khuôn mặt. Tôi thấy đẹp nhất là đôi môi, hoàn hảo không dày không mỏng mà con rất quyến rũ. Khuôn mặt này đủ đẹp để người khác nhớ mãi ngay từ lần gặp mặt đầu tiên. Tôi lại tưởng tượng nếu khuôn mặt này mà đi đến thời hiện đại thì chắc chắn sẽ rất nổi tiếng đây, Chu Chi Thiên có một vẻ đẹp trong sáng tinh khiết mà vẫn phảng phất nét quyến rũ chết người. Tôi lại ngây ngốc nhìn thêm hai phút. Quay lại nhìn qua Mai thấy nàng ta nhìn tôi với ánh mắt rất kỳ lạ. Có kinh ngạc, có hiếu kỳ và cả khinh bỉ trước ánh mắt tự mãn của tôi. =.=

Một lúc sau có khoảng tám nha hoàng bưng các khay điểm tâm vào trong phòng lần lượt bày biện khắp bàn ăn. Oa, điểm tâm thôi cũng nhiều như thế này sao? Nào là bánh, ô mai, trái cây và cả mấy món tôi không biết. Ăn thử từng món một quả thực rất là ngon miệng. Do Chu Chi Thiên rất được Chu Thành Đức sủng ái cùng cưng chiều nên viện của Chu Chi Thiên có một phòng bếp riêng trong khi viện của Chu Thi Hà không có, Mai thì có vẻ rất đắc ý về việc này. Mấy món điểm tâm mà tôi đang ăn đều là do các đầu bếp được học ở trong cung mà ra, đúng là chất lượng không hề tầm thường không chỉ ngon miệng mà còn đẹp mắt.

Người ta nói căng da bụng trùng da mắt đúng là không hề sai chút nào vừa mới ăn xong tôi đã bắt đầu buồn ngủ. Thôi, ngủ trước đã mọi việc chắc chắn sẽ ổn thôi.

Sáng hôm sau tôi muốn đi ra ngoài hít thở không khí trong lành nên dẫn Mai và vài nha hoàng đi đến khuôn viên trong phủ. Quả thật phủ thừa tướng thực sự tráng lệ hơn so với sự tưởng tượng của tôi, hành lang dài được nổi bật nhờ nước sơn đỏ cùng với các họa tiết điêu khắc, chạm trổ kì công. Thỉnh thoảng lại gặp vài nha hoàng đi qua tất cả bọn họ khi nhìn thấy tôi đều chào hỏi rồi cúi người mà ở đây gọi là thỉnh an chăng? Hôm nay tiết trời hơi se lạnh có lẽ đang vào thu. Bầu trời có màu trắng trong tinh khiết, lá cây bắt đầu rụng và phảng phất hương hoa nào đó. Trong hoa viên còn có một hồ sen và nuôi cả cá vàng. Tuy đây là hồ sen mà không phải ao cá nhưng thời tiết, không gian và cả sự tĩnh lặng làm tôi nhớ đến bài thơ Thu Điếu của Nguyễn Khuyến bất giác tôi khe khẽ ngân nga:

Ao thu lạnh lẽo nước trong veo,

Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo.

Sóng biếc theo làn hơi gợn tí,

Lá vàng trước gió khẽ đưa vèo.

Tầng mây lơ lửng trời xanh ngắt,

Ngõ trúc quanh co khách vắng teo.

Tựa gối buông cần lâu chẳng được,

Cá câu đớp động dưới chân bèo.

Mùa thu không còn những cơn mưa rào hối hả như mùa hè nữa mà không khí đã bắt đầu se lạnh, cái lạnh này phảng phất mùi sen sớm. Giọt sương đọng trên mép lá rồi tràn xuống giữa tán lá. Hình ảnh giản dị này ở trong mắt tôi trở nên thật đẹp, nó như một liều thuốc an thần vậy nó khiến cho tâm tình của Du An trở nên tĩnh lặng trước nỗi sợ hãi bị phát hiện giả mạo Chu Chi Thiên.

Tâm tình lại trở nên vui vẻ, tôi đi xung quanh thêm khoảng nửa canh giờ nữa mới quay về.

Có thể nói Mai chính là nha hoàng tâm đắc của Chu Chi Thiên, vì vậy tôi mới có thể nói với cô ta rằng tôi không nhớ rõ một số chuyện mà thực tế là tôi chẳng biết gì về cuộc sống ở đây thế nên tôi cần có người giúp đỡ tôi. Nhưng đương nhiên tôi cũng không thể nói sự thật được, không lẽ nói rằng tôi sống ở một thế giới khác chính là nơi này cách đây vài nghìn năm rồi sau khi chết tôi nhập hồn vào tiểu thư nhà họ? Thật ư? Họ sẽ cho rằng tôi điên mất. Và sau đó thì sao? Làm sao tôi sống yên ổn được nữa đây. Thế nên tôi phải thích nghi thật nhanh cuộc sống này, bắt đầu một cuộc sống mới và sống với thân phận của Chu Chi Thiên. Cố lên, mày làm được mà Du An à không, phải là... Chu Chi Thiên chứ.

Thế là mấy ngày tiếp theo tôi ngoại trừ sáng sớm đi thỉnh an Trần Hiên Hoa rồi buổi tối đến viện của bà ta ăn tối thì thời gian còn lại đều là khí thế hừng hực “học” mọi thứ về cuộc sống này. Tôi phải học rất nhiều điều rồi ghi nhớ để còn vận dụng.

Nhiều lúc tôi cũng cảm thấy thực sự chán nản và tuyệt vọng, nhiều đêm tôi ngồi bó gối không ngủ do nhớ người thân ở hiện đại. Cô nhớ mọi người, làm sao có thể không nhớ được chứ? Không biết họ có sống tốt không? Bố mẹ tôi, anh tôi họ có nhớ đến tôi không? Hạ Hỏa thì sao, nó có khóc nhiều lắm không nhỉ? Du An dần chìm vào giấc ngủ trong vô thức.

_ _ _

# Chương này Du An lúc thì nói từ hiện đại, lúc thì nói một số từ cổ đại là do Du An mới xuyên không nên cần thời gian để thích ứng nhé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play