Lại một lần nữa trở lại phòng luyện tập, Lạc Tử Tinh vô cùng cảm động, một năm này nói dài cũng không dài lắm nói ngắn cũng không ngắn lắm, rất nhiều thứ cảnh còn người mất cũng có rất nhiều thứ vẫn còn đang ở lại nơi này, phòng luyện tập này chắc là đã có người sử dụng qua, có chút thay đổi, nhưng bọn họ cũng không phải là người hay bới móc, bố trí lại phòng luyện tập một lần nữa, sẽ thấy lại điểm bắt đầu cho ước mơ của bọn họ trở thành hiện thực một lần nữa.
Lâm Mộng cầm mười bài hát Lạc Tử Tinh đã viết trong một năm này đưa cho công ty, mười bài hát này là dưới sự giúp đỡ của Lạc Văn Viễn mà viết nên, vô cùng dễ nghe. Ngày đó ở quảng trường thời đại hát bài hát của Lạc Tử Tinh, quả nhiên có người hỏi tên của bài hát này, tại sao từ trước tới nay chưa từng nghe qua, điều này làm cho Lạc Tử Tinh vô cùng vui vẻ.
Đồ tốt vẫn là đồ tốt, rất nhanh, Tinh Nghệ liền trả lời chắc chắn, mười bài hát này có thể dùng năm bài, nếu như tương lai TK ra mắt album, trong này nhất định sẽ có năm bài của Lạc Tử Tinh, cũng có thể bởi vì Lạc Tử Tinh từng cô không cần lấy tiền sáng tác, nên Tinh Nghệ đối với Lạc Tử Tinh cũng dễ dàng hơn.
Năm bài hát còn lại Tinh Nghệ cũng sử dụng, chuẩn bị cho một người khác sắp ra mắt phát hành bài hát ra mắt cho thực tập sinh, nhưng điều này cần phải được Lạc Tử Tinh đồng ý. Giám đốc âm nhạc gọi Lạc Tử Tinh vào phòng làm việc, hỏi cô có đồng ý bán cho công ty hay không.
Lạc Tử Tinh ngồi trên ghế sa lon rộng lớn, nói một cách thỏa đáng: "Giám đốc thích bài hát của cháu, cháu rất vinh hạnh, cũng vô cùng tin tưởng công ty sẽ đem năm bài hát này an bài cho người thích hợp, cháu đồng ý bán cho công ty, hơn nữa chỉ lấy giá cả hữu nghị là được rồi."
Giám đốc âm nhạc không nghĩ tới Lạc Tử Tinh sẽ đồng ý một cách sảng khoái như vậy, sửng sốt một chút mới cười nói: "Cô là vì TK? Theo tôi được biết, quả thật TK không tính là thuận lợi, nhưng nếu như có cô, có cô tính toán vì bọn họ, tin tưởng bọn họ ở công ty sẽ ngày càng phát triển tốt hơn một chút."
Lạc Tử Tinh cũng không muốn giấu giếm, hào phóng gật đầu một cái: "Cháu là quản lý của TK."
"Được, tôi đánh giá cao cô, dũng cảm không sợ hãi, trung thực tận tâm." Trong đôi mắt giám đốc âm nhạc tràn đầy tán thưởng, "Sau này nếu có vấn đề với việc viết lời, cũng có thể tới tìm tôi, chúng ta cùng viết, bất kể là cho người nào, cũng đừng bao giờ từ bỏ."
"Cảm ơn giám đốc!" Lạc Tử Tinh cảm thấy cực kỳ vui mừng, không nghĩ tới lại nhận được sự đánh giá của giám đốc âm nhạc, điều này thật sự là một điều cực kỳ may mắn.
Lúc xuống lầu tâm trạng Lạc Tử Tinh rất tốt, đột nhiên nhìn thấy một người quen, chính là người đã từng gây khó khăn cho bọn họ Tống Nina, nhìn thấy Lạc Tử Tinh, hiển nhiên cũng thật bất ngờ: "Lạc Tử Tinh? Không nghĩ tới cô rất có khả năng, có thể quay trở lại đây lần nữa."
Lạc Tử Tinh không muốn phát sinh xung đột với cô, định dịch sang một bên để đi qua, không nghĩ tới lại bị Tống Nina kéo cánh tay: "Tại sao cô lại không nói chuyện, có phải cảm thấy không còn mặt mũi nào không? Cô cho rằng hiện tại TK vẫn có thể ở lại Tinh Nghệ, nhưng căn bản sẽ không được coi trọng nữa, sợ rằng việc ra mắt sẽ ngày càng xa vời, Lạc Tử Tinh, tất cả đều là tại sự xuất hiện của cô. Tại sao cô vẫn còn mặt mũi đứng ở chỗ này, nếu như tôi là cô, thì đã rời đi vì xấu hổ rồi."
"Có vẻ như tin tức của cô tương đối lạc hậu." Lạc Tử Tinh khẽ mỉm cười, thừa dịp Tống Nina còn đang suy tư, nhanh chóng rời đi.
Trong phòng luyện tập, giáo viên thanh nhạc đang chỉnh lại phát âm cho An Triệt, một năm không ca hát An Triệt vừa mở miệng đã khiến cho giáo viên thanh nhạc phải cau mày, không khách khí chút nào mắng cậu một trận, lúc này An Triệt đang mặt như đưa đám, nhưng vẫn vô cùng nghiêm túc học tập.
Sau vài lần, An Triệt mới từ từ tìm về cảm giác, âm vực bắt đầu khá hơn. Giọng hát của Úy Trì An Minh cũng có chút vấn đề, được giáo viên thanh nhạc tỉ mỉ chỉ dạy, chỉ có Diệp Hiên Nhiễm, giọng hát trong suốt như suối nước, âm cao lên rất tốt, giọng thấp cũng hoàn thành, trạng thái tốt giống như là ngày nào cũng luyện tập, khiến cho giáo viên thanh nhạc cực kỳ hài lòng.
Lạc Tử Tinh đứng ở cửa, nhìn An Triệt hướng về phía cô nhìn, không nhịn được cười, Diệp Hiên Nhiễm cũng quay đầu nhìn cậu, cảm xúc trong con ngươi khiến cho Lạc Tử Tinh phải xấu hổ cúi đầu, ánh mắt của cậu rất ấm, khi nhìn đến, phảng phất như băng tuyết cũng có thể hòa tan.
Thật ra Lạc Tử Tinh có quan sát qua, lúc Diệp Hiên Nhiễm đối xử với người khác, bình tĩnh và xa cách, nhưng lúc nhìn thất cô, ánh mắt lại luôn luôn ấm áp. Loại đối xử độc nhất vô nhị này thường khiến cho Lạc Tử Tinh cực kỳ vui vẻ.
Sau khi tiết thanh nhạc chấm dứt, An Triệt liền chạy đến treo ở trên người Lạc Tử Tinh, mới vừa định mở miệng, Diệp Hiên Nhiễm liền yên lặng đi đến kéo cậu ra, vẻ mặt An Triệt giống như bị thương: "Nhiễm cậu thật là, mặc dù Tiểu Tinh là bạn gái của cậu nhưng cũng là quản lý của bọn mình, an ủi tâm hồn bị tổn thương của mình cũng là bình thường, tại sao cậu có thể hành động như vậy."
An Triệt đầu hàng: "Được rồi được rồi." Vừa nói lại vừa đưa tay về phía Lạc Tử Tinh, "Tiểu Tinh, chúng ta cùng nhau đánh bại phát xít đi!"
Lạc Tử Tinh: "..."
Thật may là giờ học vũ đạo, An Triệt lại trở lại trạng thái tự tin, động tác vũ đạo lưu loát cực kỳ đẹp trai, mặt mày hớn hở, giống như là buổi biểu diễn của một người, cực kỳ mãn nhãn, vốn tưởng rằng lần này sẽ nhận được lời khen ngợi dành cho An Triệt nhưng lần nữa bị giáo viên dạy vũ đạo vô tình đả kích: "các cậu là một nhóm, cậu cho rằng chỉ cần cậu nhảy tốt là được rồi sao, phải chú ý phối hợp lẫn nhau, phối hợp đấy!"
Lạc Tử Tinh cười đến mức đau bụng.
Mặt Úy Trì An Minh cũng bất đắc dĩ.
Một ngày luyện tập vất vả kết thúc, An Triệt đã bị đả kích vẻ mặt mệt mỏi, mặc dù mọi người đều biết cậu đang giả vờ, nhưng Lạc Tử Tinh vẫn đồng ý đi mua bánh ngọt an ủi cậu.
Mấy người Diệp Hiên Nhiễm chờ ở trong xe, một mình Lạc Tử Tinh chạy đến quán bánh đối diện mua ít bánh ngọt.
Nhưng lại không nghĩ đến, gặp được một người không mong muốn.
Bà vẫn như cũ không thay đổi nhiều, dáng vẻ dịu dàng xinh đẹp, mang theo một đứa bé tám tuổi, đang ăn bánh ngọt, lúc thấy Lạc Tử Tinh, hơi sửng sờ, ngay sau đó có chút lúng túng. Lạc Tử Tinh vừa nhìn thấy bà, liền nghĩ đến lúc cô gặp khó khăn nhất cũng không giúp đỡ, người này vẫn cố gắng sát muối vào vết thương của cô.
Lạc Tử Tinh quay mặt đi, làm bộ như không nhìn thấy, đi thẳng đến chỗ mua bánh.
Vừa mua bánh kem ra bên ngoài, Lâm Hinh đột nhiên gọi cô lại: "Tiểu Tinh."
Lạc Tử Tinh vốn không muốn dừng lại, nhưng vẫn dừng lại quay đầu hỏi bà: "Xin hỏi có chuyện gì?"
"Thật xin lỗi." Lâm Hinh há miệng, tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói, cuối cùng lại chỉ nói ba chữ này.
Sau khi lớn lên tính cách cô cũng đã thay đổi, đối với những người đã từng tổn thương đến người bên cạnh cô, cô cũng sẽ chỉ đối xử lạnh nhạt.
Lạc Tử Tinh cũng không oán hận bà, bởi vì đối với cô bà ấy chỉ là một người xa lạ mà thôi, hiện tại cô có rất nhiều kế hoạch, cũng không muốn lãng phí thời gian vào việc này.
Thật ra chuyện tình mười mấy năm trước cũng không dễ dàng điều tra, lúc ấy cũng không có nhiều máy giám sát, rất nhiều đầu mối cũng là suy đoán qua hiện trường lúc đó. Thật may là, Úy Trì An Minh có người quen làm bên giao thông, qua hỏi thăm, Lạc Tử Tinh lấy được một vài tài liệu liên quan đến việc này.
Tài liệu vô cùng cặn kẽ, nhưng cũng không có quá nhiều đầu mối, cuối cùng sự cố này được quyết định là chuyện ngoài ý muốn. Nhưng Lạc Tử Tinh lại cảm thấy không đúng, bởi vì ba cô hoàn toàn tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc giao thông, hơn nữa giữa đường đều có hàng rào, phía trước mười mấy mét là đến đầu đường, xe gây tại nạn cho xe ba cô lại đi ngược chiều, vụ tai nạn này không thể là trùng hợp.
Nhưng chuyện quá khứ nhiều năm như vậy, tổng cục giao thông năm đó phụ trách phá án cũng không còn ở nơi này, cho nên tình huống cụ thể Lạc Tử Tinh không thể điều tra tiếp. Diệp Hiên Nhiễm đề nghị có thể đi tìm người tài xế năm đó, hơn nữa tùy cơ ứng biến đưa người đó đến cho chú cậu nhìn, nhìn phản ứng của chú xem.
Lạc Tử Tinh gật đầu một cái, cũng chỉ có thể như vậy.
Tìm người tài xế kia cũng cực kỳ dễ dàng, bởi vì hồ sơ bên trong cũng đã ghi lại địa chỉ gia đình cùng giấy căn cước.
Lạc Tử Tinh cùng Diệp Hiên Nhiễm thuê xe đi chỗ đó, lại được hàng xóm báo cho biết người đó mở một cửa tiệm ở chợ đêm, đến tối mới trở về.
Diệp Hiên Nhiễm hỏi rõ ràng tên tiệm, rồi đi đến chỗ mở tiệm, tìm được cửa tiệm kia. Qua nhiều năm như vậy, dáng vẻ tài xế đã thay đổi rất nhiều, thấy Lạc Tử Tinh cùng Diệp Hiên Nhiễm, liền cười đi tới đây: "Chào hai người, cần mua cái gì?"
Lạc Tử Tinh từ trong túi xách lấy ra hình của chú Diệp Hiên Nhiễm nói: "Chú, bọn cháu muốn hỏi thăm người."
Tài xế thấy hình, cũng không có gì khác thường, ngược lại cười nói: "Thật ngại quá, tôi chưa từng thấy qua người này."
Diệp Hiên Nhiễm cùng Lạc Tử Tinh liếc mắt nhìn nhau, chẳng lẽ thực sự là ngoài ý muốn sao?
Nhưng Lạc Tử Tinh cũng không buông tha, ngược lại nói: "Chú, chú có nhớ hay không, mười lăm năm trước, sau khi lấy tiền của người này, sau đó lái xe đụng trúng một người."
Vừa dứt lời, chỉ thấy sắc mặt họ: "Đi đi đi đi, tôi nghe không hiểu cô đang nói cái gì, đừng quấy rầy chúng ta làm ăn."
"Nếu bọn cháu tìm tới nơi này, có nghĩa là trong tay có chứng cớ, cháu có thể bảo đảm, chỉ cần chú đem tình hình thực tế nói ra, sẽ không có bất cứ vấn đề gì, bọn cháu cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm của chú, nhưng nếu như chờ bọn cháu xác định, thì không phải đơn giản chỉ là sự cố, mà là cố ý mưu sát." Diệp Hiên Nhiễm đứng sau lưng Lạc Tử Tinh, giọng nói trầm ổn.
Mặc dù lời của cậu nói đều là bịa chuyện, nhưng bởi vì biểu hiện quá trầm ổn, ngược lại làm cho người ta cảm thấy là thật.
Trên trán tài xế nhất thời hiện đầy mồ hôi hột, trong đôi mắt tâm tình lăn lộn, cuối cùng thấp giọng nói: "Hai người, đi theo ta."
Hai người đi theo tài xế đến phòng nghỉ ngơi phía sau, tài xế gọi là Lương Hạo, vẻ mặt của ông vô cùng khó khăn, đồng thời còn lặng lẽ nhìn Diệp Hiên Nhiễm, muốn nhìn ra việc bọn họ nói dối, nhưng mặt Lạc Tử Tinh không có biểu tình, Diệp Hiên Nhiễm cũng vậy, khiến cho Lương Hạo không nắm được gì.
Trước đó Lạc Tử Tinh có hỏi Diệp Hiên Nhiễm, nếu quả thật là có người cố ý tổn thương ba cậu, nên làm cái gì bây giờ, đem người này đưa vào ngục giam sao, dĩ nhiên Lạc Tử Tinh nói vậy, nhưng lúc Lạc Văn Viễn biết được bọn họ muốn tra chuyện đã qua, lại nói không cần thiết, dù sao đã nhiều năm như vậy, oán hận cảu ông đã không còn nhiều, huống chi xảy ra chuyện này, vợ của ông liền rời đi, vì vậy chỉ cần người kia thành tâm nói xin lỗi, là được rồi. Cho nên lúc nói chuyện với Diệp Hiên Nhiễm, Lạc Tử Tinh không có phản bác.
Sau khi đấu tranh kịch liệt trong lòng, Lương Hạo rốt cục nói ra sự thật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT