Lạc Tử Tinh xin nghỉ với giáo viên, lúc nói chuyện chính cô cũng có chút ngượng ngùng, bởi vì trong khoảng thời gian này, cô đã nghỉ quá nhiều, nếu như không phải vì thành tích học tập của cô vẫn duy trì ở vị trí đầu tiên, Lạc Tử Tinh cũng không dám mở miệng.

May là như thế, giọng của giáo viên cũng không được tốt nói: "Tiểu Tinh, em là người hiểu chuyện, cô cũng không muốn nói thêm nữa, nhưng, bất kể lúc nào thì, học tập là quan trọng nhất, tương lai là của mình, em hiểu không?"

"Cô, em biết rồi." Lạc Tử Tinh nhẹ giọng trả lời, trong lòng nghĩ, thật ra thì cô cũng hiểu tầm quan trọng của việc học hơn so với bẩ kỳ ai.

Cứ như vậy, Lạc Tử Tinh xi nghỉ một tuần, chuẩn bị ở nhà học tập, giống như một mặt trăng chiết rọi vào tim, cũng bị Lạc Tử Tinh trân trọng mà che giấu ở trong lòng, trở thành một loại khích lệ, sự sợ hãi bọn họ không thể ở chung một chỗ nữa, sợ bọn họ sắp phải cách xa chiều dài của cả một Thái Bình Dương rộng lớn, cô sẽ vẫn như cũ yên lặng thích cậu, sau đó chúc phúc cho cậu.

Nhưng sự bình tĩnh này lại bị một cú điện thoại phá vỡ.

Úy Trì An Minh gọi cho Lạc Tử Tinh nói: "Tiểu Tinh, ngày mai Nhiễm sẽ phải đi, cậu sẽ đi tiễn cậu ấy chứ?"

Lúc này tim Lạc Tử Tinh bị nhéo một cái thật mạnh, rõ ràng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, rõ ràng đã nghĩ sẽ chia tay, nhưng đế lúc mọi thứ thực sự xảy ra, lại phát hiện cô vẫn không thể bình tĩnh được.

"Mình không biết, mình cũng không biết có nên đi tiễn cậu ấy hay không." Lạc Tử Tinh có chút khổ não, vuốt vuốt cái trán, "An Minh, cậu nói mình có nên đi không?"

"Điều này phải xem cậu lựa chọn thế nào." Giọng nói của Úy Trì An Minh ôn hòa, "Nhưng mà Tiểu Tinh, chuyện này cậu không nên hỏi mình, dù sao mình cũng thích cậu, cậu đừng có xát thêm muối vào vết thương của mình chứ."

Lạc tử Tinh cảm thấy có lỗi, vội vàng nói: "Cảm ơn cậu đã nói cho mình biết, mình sẽ suy nghĩ thật kỹ."

"Ừ. Cho dù cậu đưa ra quyết định nào, bọn mình cũng sẽ ủng hộ cậu." Úy Trì An Minh không muốn tạo cho cô áp lực quá lớn.

"Cảm ơn."

Cúp điện thoại, Lạc Tử Tinh vô ý thức di chuyển bút trong tay, thời tiết bên ngoài càng trở nên ảm đạm, giống như muốn nổi lên một trận bão tuyết, như đang thể hiện lại tâm trạng của cô lú này. Lạc tử Tinh tự hỏi lòng, cô cực kỳ muốn nhìn thấy Diệp Hiên Nhiễm, nhưng cô lại sợ, sợ sau khi bản thân nhìn thấy cậu, phòng thuyết mà cô dựng lên bao ngày qua sẽ hoàn toàn sụp đổ, vì vậy chỉ có thể vừa lo lắng vừa mâu thuẫn trong tim.

Buổi trưa, Lạc Văn Viễn cất giọng gọi Lạc Tử Tinh ra ăn cơm, Lạc Tử Tinh bước lẹp xẹp ra ngoài, tâm tình còn chưa được coi là tốt, Lạc Văn Viễn thấy vậy, liền cười nói: "Tiểu Tinh, thế nào?"

"Ngày mai Nhiễm sẽ rời đi." Giọng nói Lạc Tử Tinh trầm xuống, "Con không biết có nên đi tiễn cậu ấy hay không."

"Như vậy con có muốn đi hay không?" Hôm nay Lạc Văn Viễn đã có thể chấp nhận quan hệ của bọn họ, vốn nghĩ rằng hai người bọn họ có thể cố gắng đến cùng, lại không nghĩ rằng hai người sẽ tách ra bằng cách này, cuối cùng còn phải xa cách cả nửa Địa Cầu.

"Dĩ nhiên con muốn đi." Lạc Tử Tinh thở dài, "Ba, con cảm thấy rất khó khăn, tại sao trong tình yêu, lại có nhiều gập ghềnh như vậy."

"Như vậy lúc có được tình cảm mới thấy nó đáng quý." Lạc Văn Viễn cười nói, "Các con còn trẻ, tương lai đường còn dài, sau này thì như thế nào, người nào cũng không thể nói trước. Cho nên Tiểu Tinh, ba cảm thấy, hiện tại con đang là thiếu nữ tuổi mười tám, bất kể hậu quả mà điên cuồng một lần."

"Ba——" Lạc Tử Tinh đối với lời nói của Lạc Văn Viễn có chút khiếp sợ, cô không nghĩ tới suy nghĩ của Lạc Văn Viễn có thể trẻ hóa như vậy, thậm chí khích lệ cô vì tình yêu mà thử điên cuồng một lần.

"Con muốn đi." Lạc Tử Tinh biết cô từ trước cho tới nay chính là quá cẩn thận, cho nên mới bó tay bó chân, nếu có thể bất kể hậu quả mà thử một lần, nghe cũng không tệ.

Sau khi được an ủi trong lòng Lạc Tử Tinh đã đưa ra quyết định, sau đó tâm tình thoải mái mà đi giấc ngủ trưa, sau khi...tỉnh lại, phát hiện bên ngoài đã có tuyết, bay lả tả giống như tinh linh đang khiêu vũ ở trong gió, giữa thiên địa một mảnh tinh khiết, chỉ còn lại một màu trắng thuần. Lạc Tử Tinh đứng ở bên trong cửa sổ thưởng thức một chút, sau đó mang bao tay cùng mũ thêu chạy ra ngoài.

Lần cuối cùng cô thấy tuyết là năm năm trước, khi đó cuộc sống của cô rất khó khăn, vừa mới bắt đầu đi làm, tuyết ngày hôm đó, xe buýt không chạy, trên đường taxi cũng trở nên thưa thớt mà bận rộn, Lạc Tử Tinh ở trong tuyết đi nửa giờ, lúc trở lại, thân thể cũng đông lạnh đến chết lặng, từ đó cô không thích tuyết, càng không thích mùa đông lạnh lẽo.

Nhưng, sau khi nghĩ thông suốt, Lạc Tử Tinh lại cảm thấy bông tuyết rất đẹp, sáu cánh hoàn mỹ, phảng phất có thể mang đến cho người ta vui vẻ. Đáng tiếc thời gian tuyết rơi còn chưa đủ, trên đất chỉ có một tầng thật mỏng.

Lạc Tử Tinh đứng ở trên đường, bởi vì mặc quần áo rất dầy, cho nên không cảm thấy lạnh chút nào, cô nghĩ, so với năm năm trước, cô đã trường thành lên rất nhiều, vì vậy cũng nên một lần dũng cảm đưa ra quyết định.

Mặc dù bọn họ không thể ở chung một chỗ, nhưng bọn họ vẫn là bạn bè, nói một cách hợp lí, chính là bạn bè đến chào tạm biệt.

Nhưng Diệp Hiên Nhiễm sẽ không cảm thấy cô giống người hai mặt chứ, nói chia tay chính là cô, đến sân bay tiễn người cũng là cô, vạn nhất bị ghét làm sao bây giờ?

Mới vừa nghĩ tới đây, Lạc Tử Tinh đột nhiên nghe được sau lưng vang lên một giọng nói trong trẻo dịu dàng: "Tiểu Tinh."

Trên mặt Lạc Tử Tinh mang theo ảo não xoay người, khi nhìn đến người kia trong nháy mắt hơi ngẩn ra.

Diệp Hiên Nhiễm mặc bộ quần áo màu xanh biếc, mang theo một cái mũ màu đen, bên trên có dính một vài bông tuyết, phía dưới vẫn là khuôn mặt làm động lòng người, giờ phút này ánh mắt tinh sảo xinh đẹp kia đang ngắm nhìn cô, trong tầm mắt có ẩn nhẫn tình cảm.

"Cậu, tại sao lại tới đây?" Lạc Tử Tinh phản ứng kịp có chút khẩn trương. Diệp Hiên Nhiễm là đến từ biệt cô sao?

"Ngày mai mình sẽ phải rời đi." Quả nhiên Diệp Hiên Nhiễm là đặc biệt tới tìm cô nói lời tạm biệt, sau khi Lạc Tử Tinh ý thức được điểm này, trong lòng hơi dâng lên một cỗ chua xót, bởi vì cậu không dám xác định cô có đến sân bay tiễn cậu hay không, cho nên mới tới sao?

Lạc Tử Tinh gật đầu một cái: "Mình biết, Mình đã nghe An Minh nói. Bây giờ thân thể cậu như thế nào?"

Trên lông mi thật dài của cậu rũ xuống mấy bông tuyết, nháy mắt khi cả hai giống như một đốm nhỏ mày trắng, giống như tinh linh: "Cậu..." Chờ mình trở lại. Bốn chữ này bị cậu nuốt xuống bụng, trước khi cậu không có năng lực bảo vệ Lạc Tử Tinh, cũng không muốn mở miệng hứa hẹn loại lời thề yếu ớt này.

Lạc Tử Tinh nghiêng đầu một chút nhìn Diệp Hiên Nhiễm, không biết cậu muốn nói gì, nhưng cuối cùng Diệp Hiên Nhiễm cũng không nói ra, ngược lại đổi đề tài: "Đừn ở trong tuyết quá lâu, cẩn thận không bị ốm."

"Cảm ơn, mình không sao... Hắt xì!" Lạc Tử Tinh mới vừa nói không có sao, liền hắt hơi một cái.

"Cậu thật là." Vẻ mặt Diệp Hiên Nhiễm lại nghiêm túc, vươn tay lôi kéo cánh tay Lạc Tử Tinh đi ra ngoài. Lạc Tử Tinh không rõ cho nên liền vội vàng hỏi cậu muốn làm cái gì, Diệp Hiên Nhiễm nói đưa cô đi mua thuốc.

Lạc Tử Tinh nhỏ giọng giải thích: "Trong nhà vẫn còn, lần trước cậu mua vẫn còn chưa uống hết."

Diệp Hiên Nhiễm vẫn không nói lời nào, nhẹ nhàng liếc nhìn cô một cái, Lạc Tử Tinh liền tự giác ngậm miệng.

Đến tiệm thuốc, Diệp Hiên Nhiễm mở miệng nói với thầy thuốc mấy loại muốn mua, bác sĩ mặc một bộ áo trắng hỏi: "Tiểu tử đối với thuốc rất am hiểu sao, biết nhiều loại thuốc tốt như vậy."

"Vâng, mua cho cô ấy." Diệp Hiên Nhiễm chỉ chỉ Lạc Tử Tinh, "Mỗi loại thuốc mua hai hộp."

"Mua nhiều như vậy, cậu muốn đi xa sao?" Thầy thuốc hỏi một câu, "Bạn trai cô suy tính thật chu đáo, mấy loại thuốc này bao gồm chữa cả mấy loại bệnh nhỏ như cảm, cô thật hanh phúc."

"Vâng." Diệp Hiên Nhiễm trả lời, không giải thích thêm.

Mặ Lạc Tử Tinh có chút hồng, cô đã quen không giải thích quan hệ bọn họ neenlaafn này cũng không giả thích nữa, trong lòng ấm áp, ngoài miệng lại nói lầm bầm: "Làm gì có người mong muốn bị bệnh đâu."

"Đây cũng không phải là mong muốn cô ngã bệnh." Thầy thuốc nở nụ cười, "Mà là sợ ngươi không may cảm thấy thân thể không thoải mái cậu ấy lại không có cách nào trở lại cùng cô cũng chỉ có thể chuẩn bị trước cho cô thật tốt, thật rất lãng mạn."

Bác à... Bác không thấy mình lo hơi nhiều sao? Mặt Lạc Tử Tinh càng thêm đỏ.

Thầy thuốc gói kỹ thuốc, tràn đầy một bọc lớn, có thể đủ uống trong một thời gian dài, Lạc Tử Tinh ôm thuốc, đi theo sau lưng Diệp Hiên Nhiễm ra cửa, phía ngoài tuyết đã ngừng, tầng mây màu xám trên bầu trời bắt đầu tiêu tán, từ từ lộ ra bầu trời màu lam, Lạc Tử Tinh tiếc hận nói một tiếng: "A, tuyết ngừng rồi."

"Ừ." Diệp Hiên Nhiễm đáp một tiếng.

Hai người trầm mặc đi tới trước cửa nhà của Lạc Tử Tinh, Diệp Hiên Nhiễm nhìn cô, nhưng không nói cái gì nữa, cậu vốn dĩ là một người rất trầm mặc, sau khi trải qua chuyện này lại càng thêm ít nói, cuối cùng chỉ có thể nói một câu: "Tiểu Tinh, chăm sóc bản thân thật tốt, tạm biệt."

"Tạm biệt, Diệp Hiên Nhiễm." Trong lòng Lạc Tử Tinh nói, ngày mai vẫn còn có thể nói tạm biệt.

Diệp Hiên Nhiễm xoay người rời đi, Lạc Tử Tinh đứng tại chỗ, nhìn cậu từ từ biến mất ở khúc quanh.

Ở khúc quanh, Diệp Hiên Nhiễm thấy Úy Trì An Minh đang dựa vào xe chờ cậu.

Úy Trì An Minh cười một tiếng: "Vẫn là nhịn không được." Trong giọng nói cũng không thể phát hiện ra được sự ghen tuông.

Diệp Hiên Nhiễm gật đầu một cái: "Thoạt nhìn cô ấy rất kiên cường, thật ra thì rất yếu ớt, An minh, sau khi mình rời đi, chăm sóc tốt cho cô ấy giúp mình."

"Cái này là điều dĩ nhiên." Úy Trì An Minh vỗ vỗ bả vai Diệp Hiên Nhiễm, "Lên xe, mình đưa cậu trở về."

Lạc Tử Tinh ôm một đống lớn thuốc lên lầu, lúc mở cửa thấy Lạc Văn Viễn lại ôm đàn ghi-ta viết nhạc, thấy Lạc Tử Tinh trở lại cười nhìn cô nói: "Tiểu Tinh, mau tới đây, vừa rồi bởi vì chuyện của con, ba có linh cảm, ba đàn cho con nghe."

"Dạ." Lạc Tử Tinh đem thuốc cất vào phòng, sau đó chạy đến nghe.

Giọng nói của cậu giốn như nước suối mùa xuân, có loại gột rửa lòng người đến tron sạch, lại phảng phất chính là tình yêu vừa thuần khiết tốt đẹp vừa say đắm lòng người, đem tất cả suy nghĩ cùng tình cảm hóa thành âm nhạc, Lạc Tử Tinh nghe đến nhập thần, cho đến hết một khúc mới ngừng dùng sức vỗ tay: "Rất hay!"

"Ừ, đáng tiếc ba không thể viết được một câu lời bài hát, có lẽ là ba không có thanh xuân." Lạc Văn Viễn hơi khổ não.

Lạc tử Tinh vừa định an ủi ông muốn để cho ông từ từ suy nghĩ, lúc sau đột nhiên suy nghĩ vừa động: "Ba, nếu không để cho con viết thử một chút?"

"Con?" Lạc Văn Viễn kinh ngạc, ngay sau đó cười lên, "Được, chúng ta cùng nhau sánh tác ra một ca khúc."

"Dạ!" Lạc Tử Tinh ôm bản thảo, trở về phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play