"Diệp Hiên Nhiễm!" Lạc Tử Tinh kinh ngạc hô một tiếng, vội vàng chạy ra ngoài tìm anh, nhưng mà chân Diệp Hiên Nhiễm dài bước chân rất lớn, rất nhanh đã không thấy đâu, Lạc Tử Tinh đuổi theo một lúc cũng không đuổi theo nữa, chỉ có thể buông tha, trở lại phòng bệnh.

Khi đẩy cửa ra, cô rõ ràng nhìn thấy trên mặt An Triệt đang tỏ vẻ áy náy, nhưng mà khi nhìn thấy Lạc Tử Tinh thì lập tức thu lại.

"Vì sao cậu lại nói thế hả An Triệt?" Lạc Tử Tinh không hiểu nói, "Cậu biết rõ thái độ của Diệp Hiên Nhiễm đối với âm nhạc là vô cùng thuần túy, vì sao lại muốn chọc giận cậu ấy?"

An Triệt quay mặt qua chỗ khác, không nói chuyện nữa.

Lạc Tử Tinh trải qua vài ngày nay ở chung với bọn họ, hiểu rất rõ tính cách của bọn họ, tuy rằng thoạt nhìn An Triệt có vẻ rất kỳ quái, nhưng mà cậu ấy vô cùng phòng bị với người khác, sẽ không dễ dàng thổ lộ nội tâm của mình.

Quả nhiên, mặc cho Lạc Tử Tinh hỏi thế nào, anh cũng không chịu trả lời.

Lạc Tử Tinh thở dài, vừa vặn Úy Trì An Minh cũng đã đến: "Khi tớ đến thấy Nhiễm đang ở dưới lầu, vì sao lại không nên đây vậy."

"Bởi vì tên đó đang khó chịu a." Lạc Tử Tinh bất đắc dĩ.

"An triệt, như thế nào rồi?" Úy Trì An Minh đi đến bên giường An Triệt, cúi người hỏi cậu ấy, "Có chuyện gì không thể nói ra, trong lòng buồn bực chuyện gì?"

An Triệt nói: "Cậu không hiểu."

Lạc Tử Tinh biết bản thân ở lại cũng không thể giải quyết vấn đề, trong lòng lại nhớ đến Diệp Hiên Nhiễm, bởi vậy nói một tiếng với Úy Trì An Minh rồi đi xuống lầu.

Diệp Hiên Nhiễm quả nhiên vãn còn đang đứng ở cửa khu nội trú, bóng lưng cao lớn vững chãi đứng đó, cô độc mà yên lặng.

Lạc Tử Tinh ngây ngốc một lúc, mới chậm rãi đến gần Diệp Hiên Nhiễm: "Diệp Hiên Nhiễm."

Diệp Hiên Nhiễm xoay người: "Sao cô lại xuống đây."

"Lo lắng cho cậu." Ban đêm, gió đã bắt đầu lạnh, Lạc Tử Tinh nhịn không được ôm cánh tay, "Tớ sợ cậu tức giận, lại không thể bộc phát ra, sẽ khó chịu. Diệp Hiên Nhiễm, An Triệt thực sự rất kỳ quái, cứ thích nghĩ một đằng nói một lẻo, hiện tại trong lòng cậu ấy nhất định là đang hối hận, bởi vì chúng ta đều nhìn ra được, An Triệt quý trọng tình bạn của các cậu biết bao nhiêu, cho nên, có thể xin cậu đừng giận cậu ấy nữa có được không."

Diệp Hiên Nhiễm lắc đầu: "Tôi không sao, thời tiết hơi lạnh, tôi đưa cô về nhà trước."

"Diệp Hiên Nhiễm." Lạc Tử Tinh cũng vô cùng cố chấp, "Tớ cảm thấy tất cả mọi người hẳn là nên cho nhau một cơ hội, thử tiếp nhận đối phương, bởi vì TK thiếu ai cũng sẽ không hoàn chỉnh."

Diệp Hiên Nhiễm không nói chuyện, Lạc Tử Tinh lại cứ nhìn anh chằm chằm.

Cuối cùng, Diệp Hiên Nhiễm rốt cục cũng bại trận, gật gật đầu: "Được rồi."

Lạc Tử Tinh có thế nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng mà tuy rằng Diệp Hiên Nhiễm đã đáp ứng cho An Triệt một cơ hội giải thích, nhưng mà cái tên An Triệt quái dị này vẫn không mở miệng, cánh tay của cậu ta trầy da không nghiêm trọng lắm, cũng không thương tổn đến xương cốt, bởi vậy không quá vài ngày, đã có thể trở về công ty luyện tập.

"Ngừng ngừng ngừng, dừng lại!" Thầy giáo dạy nhảy ngay cả tính tình có tốt, cũng phải nổi bão, "An triệt, đến cùng thì sao cậu lại như thế này, trước đây tôi đã nói với cậu, nếu cánh tay không thoải mái có thể không cần luyện tập, chính cậu lựa chọn cùng luyện tập, hiện tại lại không yên lòng, cậu muốn làm cái gì?"

An Triệt cúi đầu, giống như đứa nhỏ không được cho ăn kẹo vậy.

Lâm Mộng cũng ở bên cạnh, nhíu mày nhìn An Triệt, cô đột nhiên nói: "An Triệt, cậu lại đây."

"Dì." Lạc Tử Tinh biết của dì của cô lại đang muốn dạy dỗ An Triệt, vội vàng ôm lấy cánh tay của dì, "Trong khoảng thời gian ngắn này bọn họ có chút mâu thuẫn, qua vài ngày nữa, khẳng định sẽ khá hơn."

"Nhưng mà cháu cũng nhìn thấy mấy ngày nay An Triệt rất không có tinh thần, tuy rằng bọn họ hiện tại chỉ là thực tập sinh, nhưng mà công ty cũng không muốn để cho bọn họ làm thực tập sinh khônh kỳ hạn, luyện tập chậm trễ một ngày, sẽ ra mắt chậm một ngày."

Diệp Hiên Nhiễm nghe đến đó, đột nhiên xoay người níu lấy cổ áo của An Triệt, dường như nhấc bổng cậu lên khỏi mặt đất, ánh mắt xinh đẹp của cậu nhìn chằm chằm và An Triệt, nói từng chữ một: "Nếu là đàn ông thì đánh một trận đi."

An Triệt thoát khỏi Diệp Hiên Nhiễm, lui về sau một bước, lớn tiếng nói: "Tôi không chịu nổi cuốc sống như thế này, cậu biết không, mỗi ngày tôi ở đây thật sự rất vui vẻ, nhưng mà sau khi trở về, trong nhà trống rỗng, chỉ có một mình tôi, càng náo nhiệt, tôi càng cô đơn, tôi thích ở cùng với các cậu, chán ghét về nhà. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ điên mất."

Cho nên cậu ấy mới thích xe máy, thích theo đuổi tốc độ sao? Dùng tốc độ để đánh vỡ sự cô độc của bản thân sao?

Lạc Tử Tinh biết một chút về gia đình An Triệt, cha mẹ cậu đều là người vô cùng bận rộn, quanh năm suốt tháng đều không trở về một lần, từ nhỏ An Triệt đã được bảo mẫu nuôi lớn, sau này không thích thái độ của bảo mẫu giải quyết mọi việc cho nên luôn luôn ở một mình.

Diệp Hiên Nhiễm ngây ngẩn cả người, bởi vì anh thật sự không ngờ An Triệt sẽ nói như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play