Chiếc Innova G lao thẳng tới chỗ Băng nhanh như tia chớp.

Ầm........Rít.....

Hình như chiếc xe đã đụng trúng ai đó, sau tiếng ầm chỉ nghe thấy tiếng thắng gấp của xe. Nhìn người đang nằm đó máu hòa cùng mưa chảy lênh láng mặt đường khiến cho ai đó tim như bị bóp chặt đến mức nghẹt thở.

_Phùng Minh Khang........anh......anh mau tỉnh lại đi, đừng..........đừng có chuyện gì hết mà. Băng đến bên cạnh ôm Khang vào lòng khóc to, nước mắt cùng mưa hòa với nhau và được kết hợp với máu tạo ra một hương vị vô cùng đau thương.

Khi nhìn thấy chiếc ô tô lao đến Băng, Khang như không thể khống chế nổi bản thân mình, không còn làm chủ được hành động của mình. Trong tâm trí của Khang bây giờ là Vũ Thiên Băng cô gái đáng yêu kia đang đứng trước lưỡi hái tử thần, vì vậy đã không ngần ngại lao thẳng đến phía Băng, ôm Băng đẩy vào trong và lấy thân mình thế vào chỗ của Băng. Kỳ thấy Băng bị Khang xô té cũng cùng lúc này đã kịp chạy tới đỡ Băng lên. Nhưng Băng gạt phắt tay Kỳ bò nhanh tới chỗ Khang đang nằm và ôm lấy đỡ đầu Khang.

_Em.......đã không.......sao. Khang mở mắt mỉm cười nhìn Băng bằng ánh mắt ấm áp. Băng vội lắc đầu.

_Sao anh lại có thể ngu ngốc đến thế kia chứ? Ai biểu anh ra thế chỗ của tôi. Ai cho phép. Băng hét.

_Em........là bạn gái của anh............anh......phải bảo vệ.......bạn gái.........của anh. Nói xong Khang ngất đi.

_Có ai không cứu anh ấy đi, mau cứu anh ấy đi mà. Băng khóc thét lên. Thấy Băng khóc vì Khang như vậy Kỳ không ngừng khó chịu trong lòng, lại chua xót nhìn Băng quan tâm, và ôm cậu ta nữa chứ. Mà ai biểu cậu ta lại là người cứu sống Băng kia chứ. Kỳ tiến bên cạnh tên chủ xe vừa đâm Khang, lôi hắn vứt ra ngoài rồi trấn tĩnh Băng, đưa Khang lên xe lao thẳng đến bệnh viện

Ngoài phòng cấp cứu.

Hy được Băng báo tình hình mọi chuyện nên đã sớm cùng Đăng ở đây. Băng ngồi 2 mắt thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định một cách mệt mỏi rồi đầu thì tựa vào Hy. Đăng thì ngồi bên cạnh Kỳ. Cửa phòng cấp cứu dần hé mở.

_Bác sĩ bạn tôi sao rồi? Băng hấp tấp chạy lại hỏi ngay khi vị bác sĩ vừa thò mặt ra cửa chưa kịp thở.

_Anh ấy đã qua cơn nguy kịch. Chỉ cần có thời gian nghỉ ngơi sẽ mau chóng bình phục. Cậu ấy sẽ được chuyển qua phòng hồi sức. Ai là người nhà của bệnh nhân xin vui lòng theo y tá đi đăng kí thủ tục nhập viện và làm một số giấy tờ liên quan. Giọng vị bác sĩ trẻ tuổi vang lên đều đều khiến không khí càng thêm phần buồn hơn.

_Xin lỗi bác sĩ, anh ấy là trẻ mồ côi từ nhỏ, chỉ có chúng tôi là bạn không biết chúng tôi đi thay mặt người nhà cậu ấy có được không ạ? Hy nhìn vị bác sĩ hỏi khiến cho Kỳ và Đăng ngạc nhiên vô cùng. Vị Bác sĩ nhìn Hy rồi đồng ý, vậy là Hy và Đăng đi làm thủ tục cho Khang, ở tại chỗ chỉ còn Băng và Kỳ. Vẫn im lặng, một sự im lặng đáng sợ bao quanh không gian này. Rồi cuối cùng có người không chịu được nữa nên nói.

_Anh xin lỗi vì đã không biết chuyện đó sớm hơn, đã để em chịu ủy khuất. Anh đã tìm Vũ Hoàng, cậu ấy đã nói cho anh hết mọi chuyện.

Hồi ức 6 tháng trước trước ngày Băng chia tay Kỳ một ngày.

Băng mắc vệ sinh nên kêu mọi người ra xe chờ trước , khi Băng giải quyết xong sẽ ra liền. Đúng lúc bước trong phòng vệ sinh ra thì Băng bị 2 người đàn ông lực lưỡng kéo đi, vì bất ngờ và không có thế nên Băng chỉ đành buông tay chịu trói. Họ dẫn Băng đến phòng thầy hiệu trưởng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play