Cô dừng lời, cố tình tạo cho đối phương thời gian suy nghĩ.
- "Hùng Trợn" à, hay ông đổi tên thành "Hùng Thọt" đi, sẽ hay hơn đấy.
Tiếng cười của cô vang lên khiến cơn giận dữ của "Hùng Trợn" lên đến đỉnh điểm. Hắn đập mạnh tay vào chiếc bàn gần đó, những ly
rượu lẩy hẳn lên, vỡ ta khi còn ở trên không.
- Còn phải xem mày có bản lĩnh không đã.
Minh Trang âm thầm cười trong lòng, cô chọc tức hắn nhưng hắn cũng
không dám đến gần cô đủ biết hắn có bao nhiêu thận trọng. Cơ
bực tức dữ dội của hắn e là cũng làm cho cô lơ là thôi.
Cô
liếc nhìn Tú Anh đang đứng tựa người vào quầy rượu, khóe mơi
bị rách chảy máu, bên trán còn đỏ một mản lớn, máu tươi không ngừng chảy ra.
Cô cũng không còn tâm trí chơi đùa nữa, lạnh giọng nói.
- Tao cũng muốn cho mày xem bản lĩnh của ta ra sao.
--- Phằng ---
Một viên đạn bay ra với tốc độ ánh sáng. Dù có sự lập lòe của
muôn vàn ánh sáng, cũ g vẫn không sai đường xuyên qua đầu gối
"Hùng trợn" ghim vào chân ghế inox phía sau.
Máu tươi phụt
ra, tiếng hét đầy đau đớn của hắn khiến những khách làng chơi
trong quán khiếp sợ. Phát đạn này là ai bắn thay cô đây?
Mấy tên đàn em của hắn thấy hắn bị thươnng vội lao đến. Nhưng chưa
kịp nhìn rõ vết thương đã bị chế ngự bởi những đàn em của
cô.
Chúng bị bịp mắt, trói hai tay ra sau, được đưa vào nhà kho của quán.
Cô vội tháo mặt lạ, vứt cho Thái Hoàng đang đứng phía sau, lẩn
người qua đám đông chạy đến hướng cửa chính. Rồi làm như người không biết gì về sự việc vừa rội, chạy đến chỗ Tú Anh.
- Tú Anh, em không sao chứ?
Giọng cô chứa đầy vẻ hốt hoảng và lo lắng, khiến Tú Anh nhíu chặt đôi lông mày.
- Em không sao. Sao chị biết mà tới?
- Em Không cần biết. Mà tại sao lại đánh nhau với người ta ra lông lỗi này?
Cô để Tú Anh tựa gần như cả thân thể lên người mình. Tuy con trai và con gái có chút khác biệt nhưng cô được luyện võ từ nhỏ
nên cũng không quá đáng ngại.
- Chị ... Em xin lỗi.
Tú Anh nói xong câu đó cũng không cầm cự được mà ngất trên vai Minh Trang.
Thái Hoàng thấy vậy chạy ra đỡ giúp cô Tú Anh cũng không quên sai đàn em chuẩn bị xe đến bệnh viện.