Dịch & biên: Trần Bì

Tiếng xé gió nổi lên, kiếm tre của Sakashi Mame và Okita va vào nhau phát ra âm thanh chan chát!

Hai sống dao quét nhau rồi lập tức lại tách ra.

Đã qua gần một phút --- Cánh tay trái Sakashi Mame do dùng sức quá độ nên trong trận giao chiến này đã bắt đầu tê dại, chỉ dư lại sự đau đớn thỉnh thoảng có thể cảm giác được từ gân tay. Okita thì vẫn thành thạo điêu luyện.

Xu thế suy tàn rành rành đến mức này, Sakashi Mame lại như không hề hay biết, chút bối rối cũng không. Riêng con mắt cô đang dần u tối xuống, sâu đến không nhìn rõ bất cứ thứ gì nhưng lại khiến người ta kinh ngạc.

Từ khi Sakashi Mame xuất hiện, nguyện vọng trong đời Okita lại có thêm một cái "Trên cô ta về mặt kiếm đạo". Nhưng giờ đây khi nhìn cặp mắt kia, thế công của cậu ta lại vô tình trì hoãn trong nháy mắt ----

Sakashi Mame và Okita Sougo đánh nhau từ nhỏ tới lớn, hai bên đều rất quen thuộc đường lối của đối phương. Ngay lập tức nhận ra, nét mặt cô liền nóng nảy lên: "Nghiêm túc chút đi!"

Nói rồi cô lại chém tới một kiếm!

Okita đỡ lại đòn đánh, "Này, cô..."

Không đợi cậu ta nói hết nguyên câu, Sakashi Mame lại ra một đòn, thế kiếm chợt vô cùng ác liệt!

Sakashi Mame nhìn như rất bình tĩnh, lúc này rốt cục vì sự nhân nhượng của Okita mà lộ ra tâm tình.

Chiêu này là kĩ thuật cô tự chế lúc chơi đùa hồi nhỏ, chuyên đi gạt kiếm của Okita. Bởi vì sức mạnh dần dần không bằng Okita, không biết từ khi nào chiêu này đã không còn xuất hiện, hiện tại cô lại theo tiềm thức sử dụng.

Nhưng cô đã quên rằng, bây giờ đã không còn là "hồi nhỏ" nữa.

Theo tính cách của Okita quả nhiên vẫn lấy tấn công làm phòng thủ, trực tiếp đánh lại!

Sakashi Mame dùng kiếm tay trái, không khỏi có chút đặc thù. Lúc liều mạng ẩu đả là dùng tốc độ tay mới có thể trước tiên vung hướng tay mặt đối phương, dựa vào khoái kiếm chèn ép Okita. Okita suy tư sáu năm trời làm sao để thắng cô, lúc đó còn nhỏ sức yếu không nhanh bằng cô, chiêu thức thì có mà phần cứng thì không, lúc này tốc độ cậu ta đã sớm vượt qua ----

Chuyện dĩ nhiên là, kiếm của Okita trước một bước quét đến tay Sakashi Mame.

Tiểu Đậu:... Dù sao sáp vào cũng để thua thôi, chỉ cần ngẫm nghĩ thua sao cho đẹp là được rồi.

Thế này cũng coi như là... Đối với Sogou - kun ngài đây, với cả giấc mơ của Sakashi Mame thuở nhỏ... Làm cái kết thúc đi ha?

Dù rằng lúc xuất kiếm tâm tình phức tạp, Đậu nhi vẫn đắn đo lực đạo chuẩn xác...

Một giây sau, xương cổ tay của cô bị kiếm tre của Okita đánh trúng!

Dưới cơn đau nhức kịch liệt, gan bàn tay cô buông lỏng. Kiếm tre tuột tay ''lạch cạch'' rơi trên mặt đất, trong âm thanh còn xen lẫn tiếng thét lên đau đớn của Sakashi Mame!

Đậu nhi vừa cắn răng nhịn đau mắt ứa lệ che cổ tay, vừa ở trong đầu tự khen ngợi tinh thần hi sinh của mình.

Ừm, không phải diễn. Lần này... Là đau thật.

... Sogou - kun, ngài giỏi lắm. Khi còn bé Đậu thần còn dựa theo tinh thần chủ nghĩa nhân đạo bảo vệ thiên tài kiếm thuật mà giữ sức, ngài cứ nhẫn tâm đánh vậy sao?

Quên đi, dù sao cũng là Đậu gia chủ động góp tới chịu quất, không oán được ngài.

Cổ tay bé nhỏ của thiếu nữ run rẩy... Một lát sau thấm ra giọt máu, chậm rãi trượt xuống, dưới làn da trắng bệch nhìn thấy mà giật mình vô cùng.

Trải nghiệm độ sắc nét của thị giác, ngài xứng đáng có được (...).

Okita thu kiếm, nhanh chóng đi về phía cô, "Ê, không sao chứ?!"

Sakashi Mame cầm cổ tay không lên tiếng, thẳng quay đầu đi ra phía ngoài. Okita còn chưa bắt kịp tiết tấu, vô thức bước nhanh đuổi theo. Không ngờ Tiểu Đậu đến cửa đột nhiên tăng tốc, sau đó nhanh chóng lấy tay kéo lên đem cửa khóa trái, nhốt tại Okita bên trong!

Okita bối rối chốc lát, rất nhanh thuộc tính tsundere nổi lên: "Này!? Cô làm gì thế... Mở cửa!''

''... Không cần cậu quan tâm.'' Giọng nói của Sakashi Mame hơi chột dạ, ''Đừng lại đây.''

...

Và, Tiểu Đậu thành công bỏ chạy...

Xin lỗi mấy gái, không phải Đậu thần không muốn diễn tiết mục [Thiếu nữ bi thương nũng nịu rơi lệ đùa bỡn thiếu niên] vân vân cho các bạn xem. Thật ra... Tiết tháo của mình có hạn, không làm bộ cô gái yếu đuối được.

Vào lúc này, Tiểu Đậu đang yên lặng ôm đầu gối ngồi ở đầu cầu vòm tròn. Cô nhìn cổ tay chảy máu, tận lực nhớ lại những kí ức đau buồn của mình.

Ừm, người ta nói thức đêm xong sức đề kháng thấp, lực sát thương của gió sông cuối mùa rất lớn, lại thêm tâm tình người ta không tốt càng dễ dàng bệnh... Mấy ngày nay cô vốn có triệu chứng cảm mạo, thúc đẩy tý, chắc vấn đề không lớn ha?

Tiểu Đậu liếc nhìn mặt sông đen thùi dưới chân, thở dài.

Ai bảo mình là một thiếu nữ cứng rắn có khát vọng gặp phải trắc trở chứ?

...

Sau mười phút, Đậu nhi từ dưới sông bò lên.

Rõ ràng là gió đêm cuối xuân, nhưng sao vừa lọt vào cổ áo lại lạnh như vậy?

... Chết tiệt, cổ tay đau quá. Có điều thân thể càng ngày càng lạnh, đây là điềm tốt...

Đậu nhi loạng choạng đi tới đường cái, nhìn chung quanh, ít nhất cũng phân rõ địa điểm phát động sự kiện rồi bắt đầu đi về bên đó. Tính toán thời gian còn đủ dùng, cô đứng hóng gió đến khi quần áo nửa khô (ngày trước cô cố ý lựa quần áo mỏng mau khô), đánh hắt xì cũng càng nhiều...

Đầu hơi choáng váng... Khoan đã, phía trước có một bóng người đi lại đây, chắc không nhầm đâu ha?

Đậu nhi híp mắt xem, mãi đến tận người kia càng đi càng gần, càng đi càng gần...

Tròng mắt vì khô khốc mà tràn ra ít nước mắt sinh lý làm mơ hồ tầm nhìn, cũng mơ hồ hình dáng người đang đến. Cô chỉ có thể lờ mờ nhận ra mái tóc đen buộc thành một luồng đang theo gió đêm lay động, ống tay áo cũng phập phồng như cánh bướm xanh thẫm dưới cảnh trời sập tối...

Chung quanh trở nên rất yên tĩnh, chỉ còn dư lại tiếng guốc gỗ lộp cộp gõ vào phiến đá trên đường.

Người kia dừng lại trước mặt cô.

Sau đó cô nghe được một giọng nói hơi kinh ngạc truyền đến từ đỉnh đầu.

"Sakashi?"

Đậu nhi yên lòng.

Hijikata - kun, bữa ăn khuya này của ngài... Hình như hơi lâu à?

Cô chậm rì rì đáp lời, "... Hijikata - kun? A... Chào buổi sáng..."

"Chào buổi sáng? Giờ đã là buổi tối đúng chứ? Này, cô sao vậy?" Âm thanh Hijikata ngừng một lát, "Đợi... Này?!"

Xin lỗi nha Hijikata - kun, Đậu thần không chịu nổi, xin phụ một tay cám ơn.

Thân thể trước khi té ngã đã được một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy. Bên tai là tiếng nói trầm thấp của người thanh niên, như cách tầng mây nghe không rõ ràng. Sau đó cái trán dán lên một bàn tay mát lạnh, vết chai sạn trong lòng bàn tay quệt vào khiến người ta không thoải mái... Rồi lại bởi vì nhiệt độ lạnh lẽo mà ngoài ý muốn dễ chịu.

Ngay sau đó cả người cô được chầm chậm bế lên... Ngực kề sát vào tấm lưng tuy hơi gầy gò lại hết sức ấm áp, đầu gối cũng được nâng lên.

Hijikata im lặng cõng Sakashi Mame đi về hướng nhà Okita.

Xương vai này, cơ lưng này... Nếu không phải đang nóng sốt, Đậu nhi vẫn rất có tâm tình cảm thụ thoáng cái.

Tứ chi tiếp xúc, cô phát hiện độ thiện cảm của Hijikata vẫn một điểm chưa thêm ---- Từ khi chi nhánh HijiMitsu mở ra, độ thiện cảm của Hijikata chưa từng thấy phình lần nào ----

Hijikata - kun, ngài quả nhiên là người tốt.

Tiểu Đậu lặng yên nghĩ rồi mệt mỏi cúi đầu, cằm nhẹ nhàng gác lên cần cổ Hijikata.

Gò má lướt qua sợi tóc sau đầu thanh niên, có chút ngứa. Chóp mũi chôn vào quần áo hắn, tràn ngập hơi thở xà phòng nhàn nhạt.

Tạm thời... Nghỉ ngơi một lúc đã.

...

Hijikata cõng Sakashi Mame đứng ngoài cửa nhà Okita, Mitsuba ở bên cạnh đang giơ tay lên, mặt mũi lo lắng thử nhiệt độ trên trán Tiểu Đậu.

Quần áo của Hijikata từ cổ áo đến sau lưng đều bị nước trên người Tiểu Đậu làm ướt mảng lớn. Nước trong tóc cô nhỏ vào cần cổ hắn, hắn lại tựa như không chút cảm giác, cánh tay nâng lên vẫn vững chãi.

Khi Okita Sougo quẹo tới đầu đường, thấy chính là một màn này.

Đứng yên chốc lát, ánh mắt Okita dần dần ập xuống sương mù: "Mọi nơi đều tìm không thấy người đâu, té ra là bị tên si hán đi ngang qua lừa bán sao?''

Hijikata quay đầu nhìn thấy là Okita, chỉ cảm thấy đầu gối hơi đau, ''Lừa bán? Nếu không phải tôi phát hiện thì con bé này suýt nữa chết ven đường rồi!'' Hắn chuyển hướng Mitsuba: ''Sốt cao quá, trong nhà có thuốc không?''

Mitsuba vội vàng gật đầu: ''Anh đi vào trước...''

''Khỏi cần, để em.'' Sougo đưa tay ra, không biểu cảm gì nói: ''Hijikata tiên sinh còn là đừng nên tiến vào, sớm về nhà cho tương đối an toàn, trà nhà tôi có thể độc chết tất cả vị khách họ Hijikata đấy.''

Trán Hijikata nổi gân xanh: ''Làm gì có loại trà kì quặc như vậy trên đời chứ? Đây là thái độ cư xử với khách của cậu sao nhóc con...''

''Tranh luận với tiền bối cũng không phải thái độ hậu bối nên có.'' Giọng Sougo càng lạnh hơn, ''Buông cô ấy ra đi Toshirou si hán tiên sinh.''

Hijikata không nhịn được ''chậc'' một tiếng, còn là thả người xuống. Thế là Đậu nhi được thuận lợi qua tay, chẳng qua lần này cũng không phải cõng mà là hàng thật giá thật được Okita Sougo ôm kiểu công chúa (...).

Mitsuba không có tâm tư quản giáo em trai, trước tiên lo việc chính: ''Chị ra ngoài mua thuốc, Sou - chan em ở nhà chăm sóc tốt cho Mame - chan.''

Okita vừa nhìn Hijikata và Mitsuba có ý cùng đi chung, đang muốn châm chọc Hijikata tiếp, thình lình ống tay áo hơi căng ----

Sắc mặt Sakashi Mame ửng hồng, hô hấp càng ngày càng gấp gáp, vô thức siết chặc tay áo của cậu, lẩm bẩm mê sảng. ''... Sou...''

Sou... Sou cái gì?

Okita Sougo bị cách nói nửa vời này quấy phá càng thêm bực bội, kết quả trong thời gian ngừng lại đó, Mitsuba và Hijikata đã đi xa.

...

Trên cổ tay truyền đến nhoi nhói như có như không, gọi về ý thức hỗn loạn.

Tiểu Đậu xui xẻo bị đau mà tỉnh lại.

Ý thức vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng, chỉ cảm thấy có thứ gì đó quấn lấy vết thương làm đau hơn. Cô bản năng rút tay ra, mơ mơ hồ hồ nói mớ, ''... Hijikata - kun?''

Okita vốn đang một bụng lửa, nghe vậy khí tràng quỷ súc toàn bộ khai hỏa, căn bản không giữ lực, trực tiếp siết chặc cổ tay kia kéo về!

Lần này thì Tiểu Đậu đau đến hoàn toàn tỉnh táo, hít ngụm khí lạnh. Cô giẫy giụa nghiêng người, một tay khác nắm lại bàn tay đang dùng sức của Okita, ''Đau quá...''

Đáng tiếc chút sức lực của bệnh nhân đang sốt cao so với Sogou - kun chỉ như muỗi đốt...

Okita tiếp tục giữ chặc cô, cúi người: ''Ủa, không phải thích đau lắm sao, làm gì mà vẻ mặt không vui? Nhìn cô biến bản thân thành như vậy, còn tưởng rằng cô thích thú lắm chứ.''

Tiểu Đậu kịp phản ứng ---- Okita đang quấn băng lên tay mình.

Chết tiệt thằng nhóc thối tha này, làm nhẹ chút sẽ chết sao...! Hèn chi đau như vậy!

Cô tức thì mở miệng, âm thanh suy yếu ngay cả bản thân cũng giật mình: ''... Sougo?''

Thế là bà tay Okita đang nắm cổ tay cô bỗng thoáng nới lỏng...

Ừm, cái này gọi là kỹ xảo xưng hô vuốt lông (...).

Thế nhưng câu nói tiếp theo cọ lại đem lần vuốt lông thành công này làm xù lên: ''Hijikata - kun đâu? Không phải anh ấy đưa tôi về à...''

Okita nheo mắt, ''Hijikata Hijikata Hijikata, một vừa hai phải thôi Sakashi Mame. Yêu thích tên kia đến vậy sao? Cô cũng vậy, chị cũng vậy, phiền chết đi được...''

''Đã nói không phải rồi mà!'' Tiểu Đậu đánh gãy cậu ta, ''Cậu mới nên một vừa hai phải... Đau! Buông tay! Sắp gãy rồi nè!''

Điên rồi, chảy máu luôn này!!

Đến cùng thì ai mới là nên kiềm chế một chút chứ thưa ngài!!

Giận đến cực hạn, Okita trái lại không có biểu cảm dư thừa, lời nói cũng tùy tiện: ''Hửm? Bẻ gẫy cũng đâu có sao?''

... Shit!!

Tiểu Đậu cũng nóng lên: ''Okita Sougo, bộ cậu là đứa trẻ ba tuổi à?!'' Nói đến đoạn sau, cô quát to, ''Bẻ gẫy? Đượcc, cậu có gan thì bẻ thử đi, dù sao tôi cũng sẽ không đụng kiếm nữa.''

Con ngươi Okita co rụt lại, ''Cô nói cái gì?''

Ngực Sakashi Mame phập phồng dữ dội một lúc.

Trong lúc tranh chấp, cô đã bật dậy đối chọi gay gắt với cậu ta.

Sợi tóc ướt dính vào bên má làm nổi bật lên làn da cô càng thêm tái nhợt, gò má hiện ra ửng đỏ bất thường.

Giống như con thú bị vây khốn, da lông đẹp đẽ nhưng quanh thân đều tràn ra những tia bệnh trạng và tuyệt vọng.

''Tôi sẽ không tới võ đường, cũng không đụng tới kiếm nữa.''

---- ''Tôi từ bỏ.''

Yên ắng trong chốc lát.

Okita chậm rãi mở miệng. ''Tại sao?''

Tiểu Đậu ổn định tâm tình, chậm rãi thở ra một hơi.

''Chị Mitsuba nói đúng, làm con gái cũng không có gì không tốt... Trở thành một cô gái như chị ấy.''

Okita thoáng lặng im, lập tức nghiêng người ra phía trước.

Dưới ánh trăng, hai con mắt thiếu niên lóe ra màu sắc đỏ sẫm như máu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play