Ngay khi vừa nghe thấy tiếng bước chân của Belly đi lên trên gác, tôi vội chạy ra hành lang hỏi cậu ấy, "Sao rồi? Có chuyện gì không?" "Mẹ mình sẽ gọi cho bố cậu," giọng Belly đầu nghiêm trọng. "Thất á? Wow!!!" "Ừ... vì thế cậu cũng đừng có nản chí vội.

Mọi chuyện vẫn chưa phải là kết thúc," nói rồi cậu ấy chun mũi cười với tôi. Tôi vỗ nhẹ vào lưng Belly và chạy như bay xuống dưới nhà. Cô Laurel đang ở lúi húi lau bàn bếp. Vừa nhìn thấy tôi, cô ngẩng đầu lên nói, "Bố cháu đang trên đường tới đây. Cùng ăn sáng với chúng ta." "Ở đây ý ạ?" Cô Laurel gật đầu.

"Cháu ra siêu thị mua giùm cô mấy thứ bố cháu thích ăn được chứ? Trứng và thịt lợn muối. Cả mấy cái bánh muffin và vài quả bưởi to nữa." Cô Laurel vốn rất ghét nấu ăn. Càng không bao giờ có chuyện cô chịu làm riêng bữa sáng cho bố tôi. "Tại sao cô lại phải nấu bữa sáng cho bố cháu?" Tôi hỏi.

"Bởi vì bố cháu là một đứa trẻ con và trẻ con thì luôn gắt gỏng khi không được ăn đủ," cô dài giọng nói. Đột nhiên tôi buột miệng thốt lên. "Nhiều khi cháu thấy ghét bố kinh khủng!" Cô Laurel ngập ngừng một lát trước khi gật đầu đồng ý với tôi. "Lắm lúc cô cũng vậy." Và rồi tôi im lặng đợi cô nói tiếp câu "Nhưng dù sao đó cũng là bố của cháu", giống như mẹ vẫn thường hay khuyên nhủ tôi.

Nhưng cô Laurel đã không làm như vậy. Cô rất thẳng tính, không bao giờ nói ra những điều cô không muốn nói. "Thôi nào, đứng dậy đi mua đồ thôi!" Cô giục. Tôi đứng dậy, choàng tay ôm, nhấc bổng cả người cô lên, giống như cách tôi vẫn thường làm với mẹ. Người cô cứng đờ trong vòng tay tôi.

"Cám ơn cô, Laurel. Thực lòng rất cám ơn cô." "Cô sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì hai đứa. Cháu biết mà." "Sao cô biết mà đến thế ạ?" "Belly đã gọi cho cô," cô nheo mắt nhìn tôi. "Say mèm." Ôi giời. "Cô Laure..." "Đừng có cô Laure với cô. Sao cháu có thể để cho con bé uống say tới như thế? Cô đã rất tin tưởng cháu, Jeremiah.

Cháu biết mà." Và giờ thì tới lượt tôi thấy mình có lỗi. Tôi không bao giờ muốn Belly gặp bất kỳ rắc rối nào. Và tôi càng ghét cái ý nghĩ bị cô Laurel nghĩ xấu về mình. Tôi luôn cố gắng hết sức để trông chừng Belly, chứ không như anh Conrad. Nếu có ai đó xúi bẩy Belly làm điều không đúng thì đó là anh Conrad, chứ không phải tôi.

Mặc dù tôi là người mua tequila về, chứ không phải anh ấy. Tôi lí nhí nói, "Cháu xin lỗi. Tại vì chuyện bố cháu quyết định bán nhà... và tối qua sẽ là tối cuối cùng tụi cháu được ở đây, trong căn nhà này... nên mấy anh em đã hơi quá đà. Cháu thề với cô, cô Laure, sẽ không bao giờ để chuyện đó lặp lại thêm một lần nào nữa." Cô đảo tròn hai mắt.

"Cháu sẽ không bao giờ để chuyện đó lặp lại thêm một lần nào nữa á? Đừng bao giờ hứa nếu cháu không thể giữ lời." "Cháu sẽ không bao giờ để chuyện đó lặp lại thêm một lần nào nữa, trong phạm vi kiểm soát của mình," tôi nói. "Chúng ta hãy chờ xem," cô khẽ mỉm cười.

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy nụ cười trên miệng cô Laurel, mặc dù vẫn còn khá gượng gạo, "Giờ thì cháu hãy chạy ra siêu thị mua đồ về cho cô làm mau!" Cô giục. "Xin tuân lệnh!" Tôi cố tình chọc cho cô cười. Tôi biết, nếu tôi tiếp tục cố gắng, bằng nỗ lực của mình, tôi sẽ có thể làm cho cô cười.Đó là ưu điểm của cô Laurel.

Lần này, cô thực sự đã mỉm cười lại với tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play