Đang ngủ, Hoàng Thiên Vũ chợt có cảm giác bị ai đó lay nhẹ, liền giật mình choàng tỉnh dậy.

Đèn vẫn sáng. Đứng bên hàng ghế chàng sắp lại để nằm là Hồ Điệp cô nương, y phục chỉnh tề.

Hoàng Thiên Vũ ngồi lên đặt chân xuống đất, còn chưa biết lúc này là thời gian nào, dụi mắt hỏi :

- Cô nương chưa ngủ ư?

Hồ Điệp cô nương cười nói :

- Xem bộ dạng chàng rất sợ...

Cô ta nhoẻn miệng cười, nhưng nụ cười tươi tỉnh, chân thực, không chút tà ý, khác hẳn hôm qua, giống như đã biến thành một người khác rồi vậy!

Hoàng Thiên Vũ đáp :

- Tại hạ... có sợ gì đâu?

Chàng hơi lúng túng một chút, nhưng sau đó trấn tĩnh lại ngay, trở lại phong thái bình thường.

Hồ Điệp cô nương nói :

- Trời sáng rồi!

Hoàng Thiên Vũ “à” một tiếng nhìn lên bàn, thấy mâm bát đã được thu dọn sạch sẽ, thay bằng cây nến khác.

Trong phòng vốn rất kín, lại được thắp nến nên chàng không nhận ra bên ngoài trời đã sáng.

Cô nam quả nữ suốt đêm gần như cùng ở chung một phòng, nữ nhân lại rất xinh đẹp và lẳng lơ, còn tỏ ý mời mọc...

Thế mà không xảy ra chuyện gì bất thường, suốt đêm cả hai cùng yên giấc, áo chẳng cởi đai, đó chẳng phải là một kỳ tích?

Việc này tất sẽ có rất nhiều cách đánh giá khác nhau.

Có người cho rằng nam nhân đó là mất trí, ngu đần... đêm xuân một giấc đáng ngàn vàng, họa có kẻ ngu mới bỏ phí...

Một số người khác còn cười nụ: Thật là đồ gàn dở! Con ong hút nhụy, có hại thì hại bông hoa thôi, nó mất gì chứ?

Lại có người khác cho rằng: Chắc là gã nam nhân kia bị bệnh lý mất rồi nên mới không làm gì được, như ông lão rụng hết răng thấy miếng thịt bò, có thèm cũng đành nhịn thôi.

Đương nhiên cũng có người khâm phục ý chí kiên cường của người đó, nhưng ví thử có mấy người được như thế?

Hồ Điệp cô nương nói :

- Huynh rửa mặt đi, rồi chúng ta khởi hành.

Hoàng Thiên Vũ ngạc nhiên hỏi :

- Đi đâu?

Hồ Điệp cô nương cười đáp :

- Tối qua muội nói gì huynh quên rồi sao? Đó là việc hết sức trọng đại của huynh mà!

Hoàng Thiên Vũ “à” một tiếng.

Hồ Điệp cô nương nhìn chàng nói thêm :

- Lẽ ra muội không nên xen vào việc này. Thế nhưng... ài!

Cô ta chợt buông tiếng thở dài, lại nói :

- Người ta có những lúc tuy biết rõ việc không nên làm nhưng vẫn cứ làm. Chẳng hiểu lý do vì sao nữa?

Hoàng Thiên Vũ đầu óc rối mù như đang ở trong đám vân vụ, không biết đối phương có ý gì?

Thấy chàng đứng ngẩn ra, Hồ Điệp cô nương cất tiếng giục :

- Nhanh rửa mặt đi chứ? Chúng ta còn lên đường sớm.

Hoàng Thiên Vũ hỏi :

- Cô nương không thể nói rõ hơn ư?

- Nếu có thể thì muội đã nói từ trước rồi!

Hoàng Thiên Vũ biết rằng có hỏi thêm cũng vô ích nên xếp lại bàn ghế rồi đến cuối phòng rửa mặt, xong sửa sang lại y phục, bước ra nói :

- Xong rồi!

Hồ Điệp cô nương tỏ vẻ sốt ruột :

- Chúng ta đi thôi!

Khi hai người ra khỏi phòng thì trời còn chưa sáng hẳn.

Thanh Trúc Vệ Đà Bành lão gia ôm gối ngồi co ro trên chiếc ghế ở cuối dãy nhà thấy họ đi qua cũng không buồn nhúc nhích.

Hoàng Thiên Vũ nghĩ thầm: “Ai ngờ lão nhân lụ khụ gần đất xa trời này lại là Thanh Trúc Vệ Đà, nhân vật lừng danh thiên hạ mấy chục năm trước? Thế mà con người đó răm rắp làm theo lệnh Hồ Điệp cô nương, thật là điều bất khả tư nghị. Nữ nhân lẳng lơ này lai lịch thế nào, đến nay mình vẫn không biết chút gì, nhưng nhất định cũng là nhân vật rất lợi hại. Trong giang hồ quả là lắm chuyện không ngờ”

* * * * *

Đó là một căn nhà nhỏ dựa lưng vào tường thành. Cửa đóng im ỉm, nhưng có ánh đèn chiếu ra.

Bên trong văng vẳng tiếng mỏ cá và tiếng cầu kinh trầm bổng.

Hoàng Thiên Vũ và Hồ Điệp cô nương đi thẳng tới cửa.

Dọc đường dù hỏi thế nào Hồ Điệp cô nương cũng không hé răng cho chàng biết đi đâu và làm gì, nên chàng chỉ lẳng lặng bước theo.

Bây giờ mới tự hỏi: “Mới chưa bảnh mắt cô ta đã dẫn mình tới đây làm gì? Nói rằng làm một việc rất trọng đại gì đó của mình, không biết việc gì vậy chứ?”

Hồ Điệp cô nương gõ hai tiếng vào cánh cửa gỗ.

Tiếng mõ ngừng bặt.

Lát sau có giọng một lão nhân hỏi :

- Ai đấy?

Hồ Điệp cô nương đáp :

- Tôi đây!

- Là ai mới được chứ?

- Là người mà ông rất thù hận, và kẻ đó cũng rất hận ông.

Hoàng Thiên Vũ nghe nói bỗng sửng sốt.

Theo lời của Hồ Điệp cô nương thì giống như cô ta đến đây để tầm cừu, sao lại nói là đi làm giúp chàng một việc trọng yếu?

Tiếng người trong phòng lặng đi.

Hoàng Thiên Vũ không nén được bước đến gần cửa ghé mắt nhìn vào.

Qua khe cửa, chàng thấy bên trong là một Phật đường, một lão nhân tóc bạc như cước, y phục màu xám đứng bên bàn cúng, lưng quay ra ngoài nên không thấy rõ mặt.

Bị khách không mời đến viếng thăm một cách bất ngờ vào lúc sáng tinh mơ thế này, khách nhân lại biểu lộ sự thù địch như vậy, không biết lão ngạc nhiên hay sợ hãi?

Im lặng hồi lâu. Không khí xem ra rất nặng nề.

Lão nhân lại lên tiếng :

- Ta không hận cô.

Hồ Điệp cô nương đáp :

- Nhất định ông rất hận tôi! Bởi vì không những tôi hận ông mà còn yêu cả địch nhân của ông.

Cô ta nói với thái độ gay gắt.

Tình hình có vẻ rất nghiêm trọng.

Hoàng Thiên Vũ bất giác lùi lại, ngơ ngác nhìn Hồ Điệp cô nương.

Tuy lời lẽ cô ta gay gắt như vậy, nhưng giọng lại rất bình hòa, không giống đang đối mặt với kẻ thù.

Song phương tuổi tác chênh lệch nhau rất nhiều, xưng hô lại khác thường, không biết quan hệ giữa họ là thế nào đây?

Lão nhân nói bằng giọng nghe rất thê lương :

- Ta cứ nghĩ rằng cho đến chết ngươi cũng không đến gặp ta.

Trong lời nói hàm chứa sự chua chát hơn là trách móc.

Hồ Điệp cô nương không đáp.

Hoàng Thiên Vũ liếc nhìn, nhận ra nét mặt của Hồ Điệp cô nương lúc đó không có chút lẳng lơ nào mà trông rất hiền thục. Điều đó càng làm cho chàng thêm khó hiểu...

Tiếng lão nhân trong nhà lại vang ra :

- Ngươi tới đây làm gì?

Hồ Điệp cô nương đáp :

- Thỉnh cầu ông một việc!

- Cầu ta?

Lão nhân ngạc nhiên hỏi, chừng như rất bất ngờ bởi câu trả lời đó, mãi hồi lâu mới lại hỏi tiếp :

- Ngươi mà cũng có lúc đến cầu ta ư?

- Không phải tôi làm việc đó vì mình mà vì người khác.

- Vì người khác? Có phải người đến cùng với ngươi ngoài đó không?

- Không sai! Chính là người đó. Nếu chúng ta có cách giải quyết khác thì không tới đây cầu ông làm gì.

Hoàng Thiên Vũ đầy mê hoặc, chẳng hiểu cơ sự thế nào.

Hồ Điệp cô nương nói vì chàng mà phải tới đây thỉnh cầu lão nhân kia. Nhưng cầu việc gì mới được chứ?

Hay cô ta cầu lão trị độc cho chàng?

Hoàng Thiên Vũ chợt nhớ lại bản lĩnh dụng độc của Hồ Điệp cô nương, liền thiên về giả thuyết này.

Mặt khác, câu nói của cô ta “nếu chúng ta có cách giải quyết khác thì không cần tới đây cầu ông”.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Hoàng Thiên Vũ.

“Chẳng lẽ lão nhân này chính là Thiên Huyền công tử? Rất có khả năng! Vì khi ở trên núi, Hồ Điệp cô nương khẳng định rằng Thiên Huyền công tử hiện không có mặt ở đó, còn lộ ra mình biết vị thần y đó ở đâu”.

Nhưng đã là thần y cái thế thì sao lại đến ẩn cư ở chốn heo hút này cầu kinh niệm Phật vậy chứ?

Lão nhân lại hỏi :

- Người định cầu ta việc gì?

Hồ Điệp cô nương không đáp mà chỉ hỏi :

- Có thể vào được không?

Lão nhân trả lời :

- Cứ vào! Cửa không chốt đâu!

Hồ Điệp cô nương đưa mắt ra hiệu cho Hoàng Thiên Vũ rồi bước thẳng tới đẩy cửa ra.

Ánh sáng ảm đạm của ngọn đèn thờ bên trong không đủ chiếu ra ánh ban ngày lúc đó đã sáng hửng.

Hai người thận trọng bước vào trong, Hồ Điệp cô nương với tay đóng cửa, còn chốt lại cẩn thận.

Hoàng Thiên Vũ đến sau lưng lão nhân ôm quyền nói :

- Vãn bối Hoàng Thiên Vũ tham kiến lão tiền bối!

- Ừm.

Lão nhân vẫn không quay lại, lạnh lùng “Ừm” một tiếng rồi lại hỏi :

- Bây giờ hãy nói đi, thỉnh cầu ta việc gì?

Câu hỏi này là dành cho Hồ Điệp cô nương.

Cô ta trả lời cộc lốc :

- Chữa bệnh!

Bây giờ thì Hoàng Thiên Vũ đã có thể khẳng định được sự suy đoán của mình là không sai, đưa mắt nhìn Hồ Điệp cô nương đầy cảm kích.

Đột nhiên chàng thấy vẻ mặt của cô ta nhăn nhó trông rất khó nhìn, tựa hồ như đang đứng trước sự vật gì chán ngán vậy.

Trong ấn tượng của mình, Hoàng Thiên Vũ chưa bao giờ thấy vẻ mặt cô ta ủ ê như vậy, chàng vẫn cho rằng nữ nhân này giống như một con lãng điệp, bao giờ cũng vô tư, vui nhộn với những bông hoa bất tận của mình.

Hôm nay chàng đã hai lần thấy Hồ Điệp cô nương có biểu hiện khác, chợt nhận ra rằng trong cô ta cũng có nỗi khổ đau thầm kín nào đó và sự thật, nữ nhân này không vô tư đầy khoái lạc như mình nghĩ.

Trái lại, cô ta là người sâu kín và rất kiên nghị, âm thầm nén chịu hoàn cảnh của mình mà cười cợt với đời...

Lão nhân lại hỏi :

- Hắn và ngươi có quan hệ gì?

Hồ Điệp cô nương trả lời gióng một :

- Bằng hữu!

Lão nhân truy vấn :

- Bằng hữu, nhưng vào dạng nào?

Hồ Điệp cô nương liếc mắt nhìn Hoàng Thiên Vũ rồi nhìn lão nhân nói :

- Ông đừng hỏi nữa có được không?

Giọng lão nhân kiên quyết :

- Ta không thể không hỏi, vì không muốn chữa bệnh cho một người không liên quan gì...

Hồ Điệp cô nương nói :

- Bằng hữu là bằng hữu, không phải là thù địch. Tôi chỉ biết trả lời thế thôi. Bây giờ ông có thể đề xuất điều kiện.

Giọng nói và lời lẽ của cô ta cũng rất kiên quyết.

Lão nhân nói :

- Thôi được! Chuyện này gác lại không bàn nữa. Tóm lại, hôm nay ngươi vì người khác mà đến cầu ta chứ gì?

Hồ Điệp cô nương buông gọn một tiếng :

- Đúng!

- Có biết muốn thỉnh cầu người khác là phải thế nào chứ?

- Ý ông là muốn tôi quỳ xuống khẩn cầu chứ gì?

Lão nhân cũng buông một tiếng :

- Ừm!

Hồ Điệp cô nương cự tuyệt ngay :

- Không đời nào! Tôi chưa bao giờ quỳ gối trước một ai cả!

Lão nhân bỗng đanh giọng :

- Vậy thì cút!

Trước sau, lão ta vẫn không quay lại lần nào, vì thế Hoàng Thiên Vũ không thấy rõ mặt nhưng hình dung diện mão lão lúc này rất đáng sợ.

Hồ Điệp cô nương hai mắt đỏ ngầu, người run lên.

Quỳ xuống cầu xin người khác giúp đỡ mình cũng là chuyện bình thường. Huống chi ở đây đối phương là một lão nhân cao tuổi.

Tại sao cô ta lại tỏ ra kích động đến thế?

Hồ Điệp cô nương nhìn Hoàng Thiên Vũ, từ từ quay đi...

Hoàng Thiên Vũ nghiến răng nói :

- Chúng ta đi thôi!

Chàng vốn là người cao ngạo, rất giàu tự ái. Nếu đã chịu ơn, chàng sẵn sàng quỳ gối trước bất kỳ ai, thậm chí là một đứa trẻ miễn là sự giúp đỡ đó chân tình, vô tư không điều kiện.

Nhưng đằng này, đối phương ra điều kiện, và còn có ý hạ nhục thì dù có chết chàng cũng không chấp nhận.

Hồ Điệp cô nương ngây mặt nhìn Hoàng Thiên Vũ, chừng như quên mất sự việc trước mắt.

Đó là hiện tượng thường xảy ra sau khi người ta qua khỏi một cơn kích động mãnh liệt.

Hoàng Thiên Vũ nhắc lại :

- Chúng ta đi thôi!

Hồ Điệp cô nương ngập ngừng nói :

- Nhưng... tôi đã hứa với huynh...

Hoàng Thiên Vũ đáp :

- Có những việc ngoài ý muốn. Xin đa tạ hảo ý của cô nương.

Hồ Điệp cô nương chợt nói :

- Không!

Giọng cô ta rất âm vang, trong đó chứa đựng sự đanh thép, quyết liệt với ý chí rất lớn, như thể bày tỏ quyết tâm đạt tới mục đích, bất chấp thủ đoạn...

Hoàng Thiên Vũ nói :

- Tôi không muốn cô nương phải cúi đầu khuất phục người khác vì mình. Độc chất trong người tôi chỉ hạn chế phát huy công lực trong một chừng mực nào đó chứ không chết được đâu. Chỉ cần giải quyết xong vụ công án này, mọi việc đều không thành vấn đề nữa.

Nhưng Hồ Điệp cô nương chừng như không để ý đến những lời chàng vừa nói, quay lại nhìn lão nhân :

- Thì đành vậy.

Dứt lời quỳ ngay xuống sau lưng lão.

Diễn biến đó xảy ra quá bất ngờ khiến Hoàng Thiên Vũ vô cùng kinh ngạc “A” lên một tiếng.

Theo bản năng, chàng bước tới định đỡ lấy nhưng cô ta đã quỳ xuống rồi, mắt long lanh ngấn lệ nhìn lão nhân.

Hoàng Thiên Vũ đứng ngây ra như tượng.

Lão nhân không nói gì, nhưng hình như cũng rất kích động. Bởi vì thấy bộ y bào màu xám của lão rung rung.

Cảnh huống đó thật lạ thường, trông rất khôi hài nhưng lại hết sức nghiêm trang.

Hồi lâu, lão mới cất giọng hỏi :

- Hắn bị bệnh gì?

Hồ Điệp cô nương đáp :

- Trúng chất kịch độc. Lúc vận công hoặc giao thủ tới một hạn định nào đó thì xảy ra hiện tượng thoát lực.

Lão nhân “Ừm” một tiếng nói :

- Biết rồi! Người dùng loại độc chất đó trong giang hồ không nhiều đâu...

Hồ Điệp cô nương lại hỏi :

- Tiền bối có nhận ra người dụng độc là ai không?

Lão nhân đáp :

- Tuy nói rằng không nhiều nhưng có tới mấy người, không thể đoán định một cách khinh xuất được.

Rồi nhìn thẳng vào Hồ Điệp cô nương nói :

- Bây giờ ngươi hãy trả lời thành thực một vấn đề.

- Vấn đề gì?

Lão nhân liếc nhìn sang Hoàng Thiên Vũ rồi hỏi :

- Hắn có yêu ngươi không?

Hoàng Thiên Vũ thấy trong lòng chấn động, tự nhủ: “Vì sao lão ta lại hỏi câu đó?”

Hồ Điệp cô nương ngập ngừng một lúc rồi đáp :

- Yêu!

Hoàng Thiên Vũ cũng rúng động, hơi thầm nghĩ: “Vấn đề này nên để mình trả lời mới phải chứ? Vậy mà lão nhân đó lại hỏi Hồ Điệp cô nương, và cô ta cứ thế trả lời. Mình đâu có yêu cô ta? Chính cô ta cũng biết thế, sao lại khẳng định một cách hàm hồ vậy chứ? Tuy rằng trong thời gian gần đây, mình có nhìn nhận cô ta khác đi, nhưng cùng lắm là mất đi sự ác cảm, nói gì đến tình yêu? Nhưng làm sao có thể phủ nhận vào lúc này được, khi cô ấy vì mình mà phải quỳ gối cầu xin kẻ mà ngay từ đầu cô ta nói thẳng là căm ghét? Sự hy sinh lớn lao đó sau này mình biết đền đáp thế nào đây?”

Lão nhân khoát tay nói :

- Bây giờ ngươi đứng lên đi!

Hồ Điệp cô nương hỏi :

- Ông chấp nhận chữa độc cho anh ấy chứ?

Lão nhân lạnh lùng nói :

- Không hỏi nhiều!

Hồ Điệp cô nương đứng dậy lùi sang một bên, đôi mắt kiều diễm vẫn còn long lanh ngấn lệ.

Lão nhân từ từ quay lại.

Mãi đến lúc này Hoàng Thiên Vũ mới thấy rõ diện mục đối phương, rất lấy làm kinh dị.

Tóc lão ta trắng như cước, nhưng mày và râu lại đen nhánh. Càng ngạc nhiên hơn là hai mắt lão phát ra hai luồng sáng như điện, lại thêm chiếc mũi khoằm như mỏ chim ưng trông rất hung ác khiến người ta không dám nhìn thẳng mặt.

Chỉ cần căn cứ vào ánh mắt cũng đã thấy rằng con người này công lực hết sức cao thâm, tuy giọng nói khiến người ta có cảm giác như đó là một lão hủ đã sắp xuống lỗ.

Hoàng Thiên Vũ lên tiếng :

- Xin hỏi lão...

Lão nhân lập tức quát lên :

- Câm miệng.

Tiếng lão vang rền như sấm, cùng với tướng mạo dữ dằn khiến người ta buộc phải khuất phục một cách không tự giác.

Hoàng Thiên Vũ mới mở miệng đã bị lão ta chặn lời một cách thô bạo như thế, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, đưa mắt nhìn lão.

Bốn mắt gặp nhau giống như bốn luồng điện, nhưng chính Hoàng Thiên Vũ bị khuất phục trước luồng mắt của đối phương.

Lão nhân trầm giọng nói :

- Trong đời lão phu ghét nhất là bọn hậu sinh tiểu bối tỏ ra ngạo mạn trước bậc tiền bối. Ngươi mới chính là kẻ đến cầu y. Người khác đã vì người mà quỳ xuống, vậy thì ngươi ít nhất cũng phải giập đầu ba cái.

Hoàng Thiên Vũ đã cảm thấy lửa giận bốc lên. Nhưng chàng vẫn ghìm nén được, giữ giọng từ tốn hỏi :

- Lão tiền bối làm như vậy không thấy mình quá đáng lắm sao?

Lão nhân giằn giọng nói :

- Lão phu không nói hai lời!

Hoàng Thiên Vũ không chịu xuống nước :

- Nếu vậy vãn bối thà không trị bệnh!

Lão nhân phóng tia mắt đáng sợ nhìn chàng “Hừ” một tiếng nặng nề nói :

- Bây giờ ngươi có không muốn chữa cũng phải được lão phu cho phép, không thuộc thẩm quyền của ngươi nữa đâu!

Hồ Điệp cô nương mặt tái nhợt, môi mấp máy dường như muốn nói gì nhưng không thốt nên lời.

Hoàng Thiên Vũ ngạo nghễ nói :

- Trong thiên hạ làm gì có chuyện vô lý như thế?

Lão nhân đáp :

- Nhưng đó là lý của lão phu. Ngươi vào nhà phải được lão phu cho phép, muốn ra khỏi nhà cũng phải có sự chuẩn y của lão phu!

Hoàng Thiên Vũ cười nhạt nói :

- Quy củ rất hay! Tiền bối cứ nói thẳng ra là muốn gì?

Lão nhân rít lên :

- Lão phu cần giáo huấn thứ hậu sinh vãn bối dám tỏ ra bất kính với bề trên. Nếu ngươi có thể tiếp được mười chiêu, lão phu sẽ giải độc cho. Nếu trong vòng năm chiêu mà đã ngã thì cứ tự bò ra khỏi cửa. Nếu quá năm chiêu không duy trì nổi thì cút khỏi đây. Rút kiếm.

Hai tiếng cuối cùng lão gầm lên như sấm.

Hoàng Thiên Vũ giận đến nỗi mắt hoa lên.

Nhưng dù sao cũng đã trót đến đây bày tỏ lời thỉnh cầu, bởi thế cần phải giữ đúng phong độ.

Chàng nén giận, nhã nhặn nói :

- Vãn bối xưa nay không dễ rút kiếm.

Đôi mắt lão nhân lấp lánh sát cơ :

- Cuồng ngạo! Ngươi định dùng chưởng đấu lại chưởng của lão phu sao?

Hoàng Thiên Vũ thản nhiên đáp :

- Đương nhiên!

- Vậy là ngươi quyết tâm tình nguyện bị trục xuất khỏi đây!

- Hiện chưa thể nói trước là ai sẽ thắng.

Lão nhân “Hừ” một tiếng nói :

- Rất tốt! Nếu ngươi chuẩn bị xong thì cứ phát chưởng đi!

- Vãn bối xưa nay giữ lệ không chiếm thượng phong.

Lão nhân rít lên :

- Thứ vô tri không biết trời cao đất dày là gì...

Câu chưa nói hết, chưởng đã công ra.

Tuy chưởng thế của lão trông rất chậm chạp nhưng trong chốc lát đã thực hiện ba lần biến hóa.

Chỉ cần căn cứ vào mục quang và thái độ ngạo nghễ của đối phương, Hoàng Thiên Vũ đã hiểu rằng gặp phải cường địch.

Nhưng lời đã nói không thể thu về, đồng thời trong thâm tâm chàng đã chấp nhận cuộc chiến mà chàng biết tuy không tàn khốc nhưng lại có quan hệ rất lớn đến uy danh và cả tính mạng của mình.

Chưởng đã phát, không còn thời gian suy nghĩ nữa, Hoàng Thiên Vũ liền vung chưởng ra nghênh tiếp, lấy công đối công.

Đấu pháp đó hiển nhiên là khốc liệt, lẽ ra chàng không nên chọn phương pháp này mới phải.

Bởi vì theo giao ước của lão, chỉ cần cầm cự được mười chiêu coi như chàng thắng, nhưng đấu pháp này có thể phân định thắng thua chỉ nội trong vài chiêu thôi, nếu thua chẳng hóa ra chàng không tự lượng sức mình?

“Binh!”

Một tiếng nổ rền vang như sét khiến cả căn nhà rung lên dữ dội tưởng chừng như muốn đổ.

Hoàng Thiên Vũ lùi lại một bước dài, hữu chưởng tê đi, khí huyết trong người dồn ngược lên như muốn ộc ra.

Chàng có cảm giác như tay của đối phương như bằng da đồng xương sắt.

Lão nhân vẫn đứng nguyên chỗ, thân mình trầm ổn như không có việc gì xảy ra, tiếp tục đưa tay lên nói :

- Hãy dốc tận lực bảo mệnh!

Hoàng Thiên Vũ nghiến răng, vận hết công lực phản kích.

Cũng như lần trước, chàng lại lấy công hoàn công, không chịu nhường nhịn một phân nào!

Lại một tiếng nổ vang trời, nhưng lần này hai chưởng chưa chạm tới nhau. Tả chưởng của lão nhân phát ra nửa chừng đột nhiên thu về, hữu chưởng đang ở thế tưởng như không có khả năng phát chiêu nhưng bất thần đánh vào ngực đối phương.

Hoàng Thiên Vũ bị đánh bật lại ba bước, dập lưng vào cánh cửa gỗ.

Lão nhân khinh khỉnh nói :

- Thì ra bản lĩnh chẳng có gì ghê gớm.

Hồ Điệp cô nương bước tới, hai chưởng đưa lên nhưng mới được nửa chừng thì bị lão nhân đánh bật lại chỗ cũ.

Hoàng Thiên Vũ cố hết sức trấn định tâm thần, ngạo khí bùng lên, dốc toàn lực vận vào song chưởng.

Chàng bổ tới đánh ra một chiêu vong mạng, bất chấp hậu quả ra sao.

Đương nhiên khí thế hùng hậu vô tỷ.

Nào ngờ lão nhân không tiếp chiêu mà lướt người nhẹ nhàng tránh đi.

Hoàng Thiên Vũ phát chưởng không trúng địch, giận dữ quay lại định rút kiếm ra nhưng tay mới chạm vào chuôi đã rụt ngay lại.

Ngạo tính không cho phép chàng dùng kiếm đấu với người tay không.

Lão nhân nói :

- Ngươi rút kiếm mới gọi là người thông minh.

Giọng lão ta không giấu sự khinh thị :

- Nếu không biết tự lượng sức tất sẽ sớm bị đuổi ra khỏi cửa đấy.

Hoàng Thiên Vũ nghiến chặt răng, máu như sôi lên trong huyết quản. Chàng tức giận đến độ phát cuồng, lại vung tay chưởng lên...

Hai mắt lão nhân mở to.

Đột nhiên Hoàng Thiên Vũ thấy mắt tối sầm.

Độc chất trong người đã phát tác, lực đạo trong người ào ào thoát ra, cả người run bắn lên, hai tay từ từ hạ xuống.

- Hô hô hô hô...

Lão nhân phát ra một tràng cười, tay đang đưa chưởng lên chuẩn bị nghênh tiếp liền hóa thành chỉ điểm ra...

Hồ Điệp cô nương nhíu mày nhưng không có hành động gì.

“Phịch!”

Hoàng Thiên Vũ ngã xuống ngất đi.

* * * * *

Lão nhân cúi xuống cắp Hoàng Thiên Vũ lên đi thẳng vào phòng ngủ phía sau, ném chàng xuống giường, sau đó kéo ghế ngồi sang một bên bắt đầu kiểm tra huyết mạch.

Hồ Điệp cô nương đi theo vào đứng cuối giường chăm chú nhìn.

Qua thời gian chừng một tuần trà, lão nhân mới thôi khám đứng lên.

Hồ Điệp cô nương lo lắng hỏi :

- Thế nào?

Lão nhân đáp :

- Vừa rồi ta cố ý làm cho hắn nổi giận, vừa đưa hết sức, vừa kích động đến tột điểm với mục đích làm cho độc chất phát tác để quan sát xem mức độ xâm hại đến kinh mạch như thế nào. Theo kết quả chẩn bệnh vừa rồi, chỉ cần tình trạng này kéo dài trong một tháng là võ công của hắn sẽ vĩnh viễn bị phế, thần tiên cũng không cứu được.

Hồ Điệp cô nương hỏi :

- Bây giờ thì còn cứu được chứ?

- Còn được!

- Vậy thì bắt đầu đi!

Lão nhân đưa mắt nhìn Hồ Điệp cô nương, ánh mắt dịu đi, giọng nói cũng trở thành già nua vô lực như trước đây :

- Ngươi không thay đổi quyết định sao?

Hồ Điệp cô nương buông một tiếng như dao chặt sắt :

- Không!

Nhưng mắt cô ta đỏ hoe.

Giọng lão nhân chợt khàn đi :

- Ngươi không thấy mình làm thế đối với một lão nhân sống bao nhiêu năm bị giày vò trong hối hận là quá nhẫn...

Hồ Điệp cô nương ngắt lời :

- Tôi không thấy gì hết!

Chợt đanh giọng hỏi lại :

- Còn ông lúc đầu làm thế, đối với một người ôm hận mà chết thì nên nói sao đây?

- Ài!

Lão nhân buông tiếng thở dài, cúi đầu thấp xuống.

Hồ Điệp cô nương nói :

- Tôi đã phá bỏ lời thề, đến quỳ trước mặt ông là được. Bây giờ chỉ xin ông cứu người, không nói đến chuyện gì khác nữa.

- Nếu ta không cứu thì sao?

Hồ Điệp cô nương trả lời dứt khoát :

- Thì tôi sẽ mang anh ấy đi lập tức!

Lão nhân lại thở dài, cất giọng thê lương nói :

- Ài! Xem ra ta đành theo số phận thôi!

Lúc ấy trông lão già hẳn đi, vai so xuống, tựa hồ chỉ trong chốc lác đã già đi mấy tuổi, biến thành một người khác, không có chút gì của sự kiêu căng, ngạo mạn và đáng sợ như lúc đấu với Hoàng Thiên Vũ nữa.

Hồ Điệp cô nương nói :

- Thì cũng như tôi vậy mà thôi! Tôi chấp nhận số phận từ lâu rồi!

Nói xong đưa tay áo lau mắt.

Giả như lúc này Hoàng Thiên Vũ còn tỉnh thì đã trông thấy Hồ Điệp cô nương là một người hoàn toàn khác, đau khổ và kiên nghị, nhất định chàng đoán ra trong cuộc đời nữ nhân này có nỗi đau vô biên không sao lành được và cuộc đời đó tất có liên hệ mật thiết với lão nhân này.

Hai người im lặng hồi lâu, cuối cùng Hồ Điệp cô nương lên tiếng giục :

- Ông hãy tiến hành trị thương đi!

Lão nhân nói :

- Cần trừ hết độc chất trong cơ thể thì phải mất tới năm canh giờ.

Hồ Điệp cô nương hỏi :

- Như vậy là suốt ngày hôm nay?

Lão nhân gật đầu :

- Đúng thế. Phải trải qua ba giai đoạn chữa trị. Nếu không trừ hết, để sót lại dù chỉ một chút thì hậu quả sẽ vô cùng tai hại.

Hồ Điệp cô nương nói :

- Được, tôi sẽ đợi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play