Jack đỗ chiếc Triumph ở chỗ trống gần cuối con phố và đi tới chỗ chiếc xe cảnh sát nhưng lại không khác gì những chiếc xe bình thường bên cạnh đang đậu ngay trước nhà Camerron. Anh đã thong dong lái xe mô tô dọc bờ hồ trong mười lăm phút. Trong khoảng ba tuần tới, anh sẽ phải cất chiếc Triumph vào nhà kho vì mùa đông sắp tới, mà dùng chiếc Ford LTD Crown Victoria, phương tiện đi lại thích hợp hơn trong tiết trời giá lạnh.
Trong lúc Jack đang tiến tới thì Harper, viên cảnh sát lâu năm làm ca ngày kéo kính cửa sổ bên phía người cầm lái xuống.
“Cô ấy vừa về cách đây vài phút. Đang trong nhà cùng với McCann.”
Jack để ý thông tin này và không hài lòng chút nào về chuyện Cameron đang ở cùng một người khác. Anh đã gọi tới văn phòng của cô và thật sự bất ngờ khi nhận ra thư ký của cô thông báo rằng cô đã về nhà sớm. Vào thời khắc đó, nó có vẻ như một sự tình cờ may mắn vì dù sao anh cũng đang muốn nói chuyện riêng với cô, và ở nhà cô sẽ được riêng tư hơn.
Anh cảm ơn hai người cảnh sát và tiến thẳng tới cửa trước nhà Camerron.
Trong mấyngày qua, anh đã liên tục tránh né việc nói chuyện với cô, chủ yếu bởi vì anh đã rất ngạc nhiên về những hành động của chính mình tối thứ Bảy đó. Anh không phải là người đàn ông bốc đồng. Ngành ấy của anh mà bốc đồng thì sẽ nhanh chóng đối mặt với cái chết. Hoặc có khi còn tồi tệ hơn. Bản thân anh đã sống sót qua điều tồi tệ nhất dưới bàn tay của Martino và anh biết rằng cách duy nhất giúp anh sống sót để có thể thuật lại câu chuyện đó chính là bởi anh vẫn giữ được sự sáng suốt ngay cả khi đang đau đớn tột độ và chờ đợi đằng đẵng suốt hai ngày tồi tệ để đáp trả khi có cơ hội.
Việc xảy ra với Cameron tại Manor House làm cho lòng anh rối bời. Nó đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát của anh. Anh thường không để bản thân yếu đuối khi ở cùng người khác. Điều đó khiến cho đàn ông nói chung và chính anh bị tổn thương.
Bằng cách nào đó, cô ấy đã vượt qua sự phòng thủ của anh. Và bây giờ, bản năng mách bảo anh hãy tránh xa cô càng xa càng tốt và trở nên cứng rắn với cô còn hơn cả những gì anh đã thể hiện ba năm trước. Anh sẽ tiếp tục cuộc điều tra về cái chết của Robards cũng như sẽ cố quên chuyện nàyđi và không bao giờ nhớ đến nó nữa.
Trừ một điều – “Anh thấy những gì anh muốn thấy.”
Sự hé lộ đột ngột của Cameron đã ám ảnh tâm trí anh, giày vò anh ngay từ khi cô buột miệng nói ra. Ai mà biết cô ấy có ý gì khi nói điều đó? Nhưng nếu có một sự giải thích nào khác cho việc cô ở văn phòng của Davis sáng hôm đó, cái hôm anh bị Bộ Tư pháp thuyên chuyển công tác thì anh muốn biết về điều đó. Anh cần phải biết.
Cho nên lần này, anh sẽ không rời đi cho tới khi cô chịu nói. Anh sẽ có được câu trả lời mà anh muốn. Ngay trong ngày hôm nay.
Jack bước lên các bậc tiến thẳng tới cửa trước nhà Cameron. Anh bấm chuông và đợi. Lặng thinh, không có tiếng trả lời.
Anh thử lại lần nữa. Vẫn không có động tĩnh gì.
Jack ngoảnh lại nhìn chiếc xe cảnh sát dưới vỏ bọc đang đậu trên phố phía sau.
Ngồi trên ghế của hành khách, sĩ quan Regan kéo cửa sổ xuống và nhún vai. “Có thể họ đang ở phía sau nhà. McCann có nói về việc uống một chút gì đó trong khi chúng tôi kiểm tra ngôi nhà. Họ có thể đang ngồi ở nhà sau để thư giãn hay đại loại thế.”
Sĩ quan Harper bước ra khỏi xe. “Anh muốn chúng tôi kiểm tra cùng anh à?”
Có thể cô ấy đang ngồi ở nhà sau và uống một cái gì đó. Nhưng “có thể” là chưa đủ đối với Jack. Anh ra lệnh cho hai sĩ quan cùng một lúc. “Một người trong số các anh canh gác phía trước và tiếp tục bấm chuông. Người còn lại đi vòng ra phía Đông ngôi nhà.” Có một cửa chặn lối đi tới phía sau của ngôi nhà từ hướng đó, nhưng cũng vẫn nên kiểm tra.
Rút khẩu súng ra khỏi bao, Jack đi về phía ngược lại và kiểm tra toàn bộ phía Đông của ngôi nhà. Tất cả các cửa sổ trông có vẻ bình thường và khi Jack cẩn thận liếc nhìn qua từng ô cửa thì anh không thấy gì, cũng không nghe thấy gì. Anh di chuyển cẩn thận xung quanh ngôi nhà và đi vào khu vườn sau, không thấy Cameron và Collin ở đó. Anh khẽ bước trên các bậc thang dẫn lên tầng và áp lưng vào tường. Một bên anh là cái cửa, bên kia là ô cửa sổ. Cửa hầu như được làm bằng kính trừ phần khung bên ngoài làm từ gỗ sồi chắc chắn. Ít nhất thì chiếc cửa sổ cũng có rèm và nó có thể che chắn cho anh một chút. Thận trọng tới mức tối đa để ẩn mình, anh lén nhìn qua khung cửa sổ. Vẫn không có gì.
Cả khu bếp và phòng lớn đều không có gì. Cô ấy sẽ không đi đâu mà không có cảnh sát hộ tống.
Jack nắm chặt khẩu súng trong tay. Đôi mắt anh lướt nhìn kĩ ngôi nhà trong khi vẫn thận trọng nép người để tránh khỏi tầm nhìn. Và rồi anh nhìn thấy một điều khiến tim anh giật lên đột ngột.
Ở phía bên kia nhà bếp, một chiếc gương to dùng để trang trí được treo trên tường đối diện với chiếc cầu thang. Anh có thể nhận ra Cameron qua chiếc gương, cô đang đứng trên bậc thang. Một người đàn ông đeo chiếc mặt nạ màu đen đứng phía sau cô, chĩa khẩu súng vào đầu cô.
Tiếng chuông cửa trước vang lên và người đàn ông đeo mặt nạ nhìn về phía đó, hiển nhiên vẫn dùng khẩu súng của hắn ta buộc Cameron phải im lặng.
Từ phía Đông của ngôi nhà bất ngờ phát ra một tiếng vang lanh lảnh như của kim loại rơi hay va đập vào nhau, khiến Jack phải thụt đầu ra khỏi cửa sổ. Anh lầm bầm nguyền rủa tay cảnh sát hậu đậu đã gây ồn ào như thế rồi lại thò đầu qua cửa sổ.
Cameron và kẻ đeo mặt nạ đã biến mất. Biết chắc rằng họ đã lên cầu thang, Jack chạy tới chỗ thoát hiểm dẫn thẳng tới ban công tầng trên một cách rón rén đủ để không gây ra một tiếng động nào. Anh tới được tầng hai và thẳng tiến tới chỗ những cánh cửa kiểu Pháp bên ngoài phòng ngủ chính. Anh với một tay ra và cẩn thận vặn cái tay nắm cửa. Cửa bị khoá. Vẫn cố gắng nắm ngoài tầm nhìn hết mức có thể, anh quan sát mọi thứ qua tấm kính.
Anh thấy Cameron đi vào phòng ngủ, kẻ giấu mặt vẫn ở ngay sau cô. Hắn ta giữ chặt cổ Cameron bằng một tay, đẩy cô đi, còn tay kia thì vẫn nắm khẩu súng và chĩa vào đầu cô.
“Tôi chưa hề nhìn thấy mặt anh.” Cameron nói. “Anh không cần phải làm thế này.”
Nhận ra sự sợ hãi trong giọng nói của Cameron, anh quyết định phải hành động ngay lập tức. Anh giơ khẩu súng lên và nhắm qua cửa sổ.
Nhưng kẻ giấu mặt chắc đã thoáng nhìn thấy sự di chuyển của anh. Hắn ngoảnh đầu về phía tấm kính và kéo Cameron ra đứng trước hắn, đập tan ý định nổ súng của Jack. Kiên quyết không chịu để cô ở lại một mình với tên bịt mặt thêm một giây nào nữa, anh lập tức xoay người lùi lại phía sau và bắn hai phát vào tấm kính trên cánh cửa kiểu Pháp.
Anh lao qua cửa và xông vào phòng ngủ, không hề để ý đến những mảnh kính vỡ quanh người mình. Anh nhoài người xuống nền và chống một đầu gối xuống, trượt dài trên nền nhà và bật người đứng dậy chĩa khẩu súng vào kẻ bịt mặt trong khi hắn ta đang siết chặt cổ Cameron. Khẩu súng của hắn vẫn chĩa vào đầu cô.
“Thả cô ấy ra!” Jack hét lớn.
Kẻ bịt mặt siết chặt cổ Cameron hơn. Dùng cô như một tấm khiên, hắn lùi ra khỏi phòng ngủ, đi thẳng tới hành lang chính.
Jack bám theo, vẫn nhắm khẩu súng của anh vào kẻ bịt mặt và sẵn sàng bóp cò khi có cơ hội.
“Cảnh sát đã bao vây toàn bộ khu nhà, mày không thoát nổi đâu. Bỏ súng xuống và thả cô ấy ra!”
Không rời mắt khỏi kẻ cầm súng, Jack nhanh chóng ước lượng hình dáng của hắn ta. Cao mét tám, tầm tám mươi kilô, mô tả của Cameron gần như chính xác. Và thông qua khe hở trên chiếc mặt nạ, anh đã nhận ra thêm được một đặc điểm nữa, đó là hắn ta có đôi mắt màu nâu.
Kẻ bịt mặt khựng lại khi nghe lời cảnh báo của Jack. Sau đó, hắn ta chĩa nòng súng vào thái dương Cameron.
Jack nhận được lời đáp trả từ hắn rất to và rõ.
“Lùi lại!”
Jack vẫn dán mắt vào khẩu súng của anh ta, “Mày mà bắn cô ấy thì mày sẽ mất đi tấm bia đỡ đạn đấy!” Anh liếc nhìn Cameron, mặt cô trắng bệch. Cô chớp chớp mắt và những giọt lệ tuôn trào trên khuôn mặt.
Jack cố kiềm chế, không để lộ một tí cảm xúc nào. Nhưng lần đầu tiên trong đời, anh cảm nhận được nỗi sợ hãi thực sự.
Hắn lùi lại phía cầu thang và Jack thoáng thấy Collin đang nằm bất động ở lối đi. Kẻ bịt mặt kéo Cameron lên cầu thang cùng hắn, gần như làm cô nghẹt thở khi hắn buộc cô đi nhanh hơn. Jack vẫn bám theo, trong đầu anh đang cố hình dung hình ảnh bản thiết kế ngôi nhà của Cameron mà anh nắm được sau hai lần kiểm tra an ninh ngôi nhà.
“Nếu mày muốn thoát khỏi ngôi nhà này, mày sẽ phải để cô ấy đi.” Jack cảnh báo. “Mày không thể chạy thoát cùng con tin được đâu.”
Kẻ bịt mặt không hề phản ứng gì. Tới tầng ba, cầu thang kết thúc ở một ban công ngoài trời, phía trên là một mái nhà nghiêng với một cửa sổ bằngkính để lấy ánh sáng. Phía bên trái Jack là một văn phòng, còn bên phải anh là một phòng rộng còn trống vì chưa được trang bị đồ đạc gì. Mặc dù anh không thể nhìn thấy từ vị trí của mình nhưng anh biết rằng có một cái cửa ở bức tường phía bắc dẫn ra mái trên của nhà sau.
Không chần chừ, kẻ bịt mặt kéo Cameron vào căn phòng nằm phía bên phải của Jack. Anh đuổi theo, nhận ra rằng không rõ kẻ bịt mặt đã ở trong nhà cô từ bao giờ nhưng đủ lâu để hắn có thể nắm rõ mọi ngõ ngách trong nhà.
Kẻ bịt mặt tiến thẳng tới cái cửa dẫn ra ngoài. Chỉ một chút khựng lại khi hắn xoay người, sau đó, hắn vòng tay qua cổ Cameron và hắn lấy khuỷu tay ghì chặt người cô vào hắn. Hắn quay khẩu súng lên trên, dí thẳng vào phần dưới bên phải cằm của Cameron. Hắn dùng tay còn lại để mở cửa.
Với tình trạng vô cùng hiểm nguy của Cameron lúc đó – chỉ cần một phát đạn vào tay kẻ giấu mặt là tất cả sẽ kết thúc.
Anh cần phải nói một cái gì đó, bất cứ cái gì để có thể khiến cô chú ý vào anh.
“Cameron, nhìn tôi này!”
“Jack...” Cameron thì thào, ánh mắt dán chặn vào anh như muốn bảo anh hãy làm gì đó để giúp cô.
Jack bỗng nghe thấy tiếng động ở tầng dưới, âm thanh của gỗ bị vỡ - ai đó vừa phá cửa vào nhà. Ngay lúc đó, kẻ bịt mặt đẩy cánh cửa để ra nhà sau và kéo Cameron đi cùng. Với hai tay cầm khẩu súng, anh bám theo họ ra ngoài mái. Phía sau họ là những bức tường dốc của ngôi nhà và văn phòng mà họ vừa ra khỏi đã che khuất khu phố, điều này có nghĩa anh sẽ không thể nhìn được những gì xảy ra với các sĩ quan bên dưới.
Kẻ bịt mặt di chuyển chắc chắn và nhanh nhẹn tới phía xa mái nhà. Hắn vẫn luôn giữ Cameron phía trước suốt thời gian đó, không cho Jack một cơ hội nào để nổ súng. Không nói một lời nào, hắn lùi lại, dựa lưng vào bức tường nhìn thẳng ra khu vườn phía sau. Hắn liếc nhìn sang một phía và Jack đoán được hắn đang tìm đường thoát hiểm.
Sau đó, hắn quay lại và nhìn thẳng vào Jack. Mọi thứ diễn ra trong chớp mắt – kẻ bịt mặt đột ngột rời súng khỏi cằm Cameron, chĩa thẳng vào Jack và bóp cò.
“Không!” Cameron thét lên. Cô nhoài người ra giằng lấy khẩu súng ngay khi nó vừa phát nổ. Viên đạn xuyên thẳng vào sàn gỗ và cách chân Jack chỉ trong gang tấc. Cô mặt đối mặt với kẻ bịt mặt và họ vật lộn để giành lấy khẩu súng. Jack không thể bắn khi cô nằm ngáng trên đường đạn, thế nên anh lao tới họ. Khẩu súng lại nổ lần nữa. Cameron loạng choạng lùi lại.
“Cameron!” Jack hét lên. Anh đỡ lấy cô khi cô sõng soài xuống nền nhà. Anh nhìn thấy máu chảy loang khắp chiếc áo khoác của Cameron. Trong khi anh giữ cô, kẻ bịt mặt nhanh như chớp lao tới phía có lối thoát hiểm ngay gần mái.
“Hắn ta đang chạy thoát kìa!” Cameron lúng búng nói với khuôn mặt trắng bệch và choáng váng. “Cứ để tôi ở lại!”
Dù trời có sập, anh cũng không rời đi.
Harper và Regan nhảy qua cửa với khẩu súng cầm trong tay. “Hắn chạy xuống theo đường thoát hiểm rồi!” Jack hét lên trong khi từ từ hạ Cameron xuống để có thể nhìn thấy vết thương của cô rõ hơn.
Hai viên cảnh sát lập tức tiến tới phía thoát hiểm, sau đó vội lùi lại vì có tiếng súng bắn lên từ phía dưới. Tiếng súng dừng lại, có vẻ như kẻ bịt mặt đang chạy. Hai cảnh sát liền nhảy xuống đuổi theo.
Jack vẫn chú ý vào Cameron. Anh lấy điện thoại từ túi áo khoác, nhanh chóng gọi cho cứu thương và yêu cầu hỗ trợ.
“Collin không sao chứ?” Cameron hỏi ngay khi anh gọi điện xong.
“Một chiếc xe cứu thương đang tới đây. Mọi thứ ổn rồi!” Jack cởi chiếc áo khoác của Cameron ra. “Lạy Chúa, Cameron, cô đã nghĩ gì mà làm như thế?”
“Chỉ là tôi không thể để hắn bắn anh.”
“Nếu tôi có bị bắn thì cũng không phải lần đầu mà.” Jack nhìn thấy máu chảy ra từ vai của Cameron. Không chần chừ, anh kéo đứt hai chiếc cúc trên cùng áo sơ mi của cô và gạt nó sang một bên để nhìn cho rõ hơn.
Cameron nhắm mắt lại. “Nói cho tôi nghe sự thật, vết thương tồi tệ tới mức nào?”
Jack ngập ngừng.
Cô hoang mang. “Ôi Chúa ơi, tệ thế cơ à?”
Jack quyết định tốt nhất là nói thẳng cho cô biết. “Nếu đo mức độ vết thương do súng bắn từ một tới mười trong số các vết thương mà tôi đã từng tận mắt trông thấy thì vết bắn của cô nằm ở....”
Mắt Cameron mở rộng.
“... Khoảng mức hai.”
Cô ngồi dậy. “Mức hai? Máu tôi chảy đầm đìa cả áo khoác. Đừng nói với tôi rằng nó chỉ đáng mức hai!”
“Thú thật tôi đã nhìn thấy nhiều vết thương do súng bắn, cho nên có thể khoảng đo của tôi hơi quá một chút.” Jack vừa nói vừa thấm máu trên vai cô. “Nhưng quan trọng là cô sẽ ổn thôi, yên tâm đi!” Cổ họng anh nghẹn lại, anh đã nhìn thấy nhiều thứ khi làm việc cho FBI và lực lượng quân đội đặc biệt[17], nhưng anh sẽ khó mà quên được hình ảnh cô lảo đảo sau khi khẩu súng phát nổ.
“Rồi, không cần biết mức hai hay mức mấy, nhưng tôi thấy đau, rất đau là đằng khác.”
“Tốt. Có thể bây giờ cô sẽ suy nghĩ kĩ hơn về việc mạo hiểm tính mạng của mình khi tấn công một người đàn ông có súng.”
“Trời, kiểu cảm ơn gì thế này, tôi nghĩđó sẽ là lần cuối cùng tôi đỡ đạn cho anh.”
“Cô nói đúng.” Jack làu bàu.
Cô cố gắng nở một nụ cười tinh quái. “Anh đã lo lắng cho tôi, điệp vụ Pallas.”
“Nghe giọng của cô, tôi đoán mình sẽ không cần phải lo lắng nữa.”
Họ bỗng nghe thấy tiếng rú còi của xe cứu thương bên ngoài ngôi nhà.
“Anh có lẽ nên đi đi, cố gắng tóm được hắn ta” Cameron nói.
Jack nhìn cô, ôm cô trong tay mình, “Có lẽ tôi nên làm thế.” Anh nói với giọng ồm ồm. Nhưng anh đã không rời khỏi cô một bước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT