-"Thôi thôi cho tôi xin,xuống căn tin đi Vi đói rồi nà".Tú Vi vội giản hòa mà can hai người ,nếu không chiến tranh lại tiếp tục xảy ra.Lần thứ 2 cô dẹp tan được ngọn lửa sắp bùng cháy của nó và Ân Ân ,Tú Vì mừng thầm.-"Hứ".Cả hai đồng thanh rồi hếch mặt ra hai hướng khiến Vi Vi phì cười,trẻ con thật!
Ba cô nàng tung tăng xuống căn tin.(Căn tin ở trường Royal Holloway nói là căn tin chứ nó giống như một cái nhà hàng mini vậy,có người phục vụ đàng hoàng hoặc tự phục vụ)
-"Tao đói quá,xuống căn tin uống nước đi đi Đăng".Quốc Minh vờ xoa bụng,vỗ vai Hải Đăng
-"Điên,mày uống nước để no à".Hải Đăng cười trước câu nói của Quốc Minh -"Ừ,tao cũng muốn xuống đó,đợi tao kêu thằng Quân cùng đi".Hải Đăng vẫy tay gọi anh lại.Quốc Minh không phải đói hay khát mà cậu biết là "ai đó" giờ này cũng đang ở căn tin nên mới rủ 2 người kia,cậu không đi một mình vì ngại mặc dù mình là một tay sát gái không hơn không kém
-"Ờ,đi".Anh nghe vậy cũng đồng ý,đối với ba mẹ,Tú Vi,Hải Đăng,Quốc Minh ,Hoàng Quân không bao giờ tỏ thái độ lạnh lùng mà là trầm tính,ít nói (đối với "kia" thì ....)
Ba anh chàng cũng xuống căn tin. Anh đi trước,hai người kia lẽo đẽo theo sau,vừa đặt chân vào thì...
-"A...A....A....A.....A..... xem ai tới kìa,Princes của lòng em".Nữ sinh đầu tiên phát hiện,cô hét toáng lên,làm toàn bộ tất cả mọi người có mặt đều nhìn về phía bọn anh và kết quả là...
-Princessssss.".Nữ sinh 2 la lên
-"Hoàng tử,đẹp trai quá".Nữ sinh 3
-"Anh đến tiìm em hả,Avil Hoàng tử".Nữ sinh 4
-"Anh uống cái này nha,anh ăn cái này nha,anh ăn cái này của em nè,anh lấy cái này của em đi.."Nữ sinh 5,6,7,8... đưa thức ăn về phía bọn anh.Đáp lại những hành động đó,anh lạnh lùng không quan tâm mà cứ tiến về trước,Quốc Minh nháy mắt đồng thời nở nụ cười lãng tử đẹp đến chết người khiến toàn bộ nữ sinh có mặt đều muốn ngã rụp,hét toáng cả lên,Hải Đăng bình thản từ chối tất cả lời mời kèm theo nụ cười mỉm đủ để khiến các cô nàng điêu đứng,đẹp trai thật!
Cũng vừa lúc đó,ba cô nàng vừa bước vào căn tin theo cửa số 2 (căn tin 2 cửa,tụi anh đi cửa số 1).Thấy có đám đông ở đằng xa làm 2 người chạy tới,Tú Vi thừa biết là vì sao xuất hiện đám người đó nhưng cũng đi theo hai người kia. Linh Nhi thích thú nên chạy đi trước,bỏ 2 cô bạn đằng sau,họ nhìn cô hồn nhiên mà lắc đầu.Nó ngó nghiên rồi vô tình va phải anh,đầu nó đập vào khuôn ngực vạm vỡ,rắn chắc,mắt nhắm lại miệng rối rít
-"Xin lỗi,xin lỗi,xin lỗi,tôi không cố ý,tôi xin lỗi,xin lỗi".Nó không biết mình va vào ai,theo phản xạ mắt nhắm tít lại,tay chắp đặt phía trước mặt mà "xin lỗi".Nhìn người va phải mình,anh biết là ai,khẽ cong môi khi thấy hành động của nó,đáng yêu!
-"Đủ chưa?".Hoàng Quân bình tĩnh cất giọng lạnh lùng,đủ để đám người đang vây quanh 2 chàng hot boy ngoáy người lại có cả Quốc Minh và Hải Đăng,họ nhìn anh và nó,miệng nó đang rối rít liên hồi bỗng im bặt
/Giọng này quen quá ta?!"/.NÓ nghĩ rồi từ từ ngẩng mặt lên,đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn người mình va phải,bất giác mặt anh thoáng ửng hồng vội quay đi chỗ khác,mặt chỉ ửng lên rồi vội biến mất,quay qua lạnh lùng nhìn nó
/Là hắn sao?Thôi chết rồi,hồi sáng..../.Nó khẽ giật mình khi nhận ra người đang đứng trước mặt. cố nhớ lại chuyện ban sáng . /ĐÚng rồi,sáng quả thực mình thấy hắn có mang đồng phục trường,sao lại quên lúc đó được chứ!/
-"Ờ,hì hì là anh sao,có duyên quá ta!. nó cười giã lã rồi vội bước đi,Chợt..anh nắm tay nó lại,cúi người thì thầm vào tai nó nhưng đủ để mọi người nghe được,khuôn mặt tròn với 2 cái má phúng phính bỗng chốc đỏ lừ,cô khẽ rùng mình trước lời đe dọa của Hoàng Quân còn toàn bộ nữ sinh phát ghen lên vì hành động thân mật của anh dành cho nó ,nhiều biểu cảm trên từng khuôn mặt ghen tị có,tức giận có,ngạc nhiên cũng có nốt
-"Trái đất tròn không gì là không thể,".Anh nói nhỏ hơn chỉ đủ mình nó nghe "cô đợi đi,chuyện ban sáng và bây giờ tôi sẽ không tha cho cô đâu,nhớ đấy!".Anh ngẩng người,cho tay vào túi quần,đi thẳng về cái bàn gần đó.Môi anh lại một lần nữa cong lên nhưng không một ai biết được vì họ đang mãi nhìn về phía nó-một sinh vật lạ nhưng trừ một người chợt thấy anh cười,trong đầu ngập tràn thắc mắc
-"Ơ,là em sao Linh Nhi!?".Hải Đăng vội lách qua đám đông chạy tới nó,vui mừng nói
-"Ơ,anh Đăng đó à,hì hì".Nó cũng phấn khởi không kém
-"Ừ,thôi anh đi nha,khi nào anh em mình nói chuyện tiếp ha.".Cậu cười.Chợt..cậu cũng như anh cúi xuống thì thầm vào tai nó,màu đỏ ửng dần biến mất trên khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương đó ,bỗng chốc một lần nữa nó lại ửng đỏ lên
-'Sao em dại thế?! Chọc ai không chọc lại đi chọc thằng dở dở ương ương đó,xui cho em rồi,"bình an"nhé nhóc!".Cậu nháy mắt tinh nghịch,một lần nữa nữ sinh của trường lại ngạc nhiên và điêu đứng,họ tiếp tục hét vì hành động đáng yêu của cậu,nó thoáng đỏ mặt,nhẹ gật đầu.Trong đó 1 đám nữa sinh khác có chung ý nghĩ /Nó là con nào,sao dám...?/.Không ai khác là nhóm của đàn chị có tiếng trong trường. //Mày đợi đi dám đụng tới Princes thì...//.Cầm đầu nhóm thầm nghĩ và khẽ nhếch mép...
*Chào các bạn! Mình là Gin tác giả của truyện Cuộc sống của tôi là em (nghe sến quá ha)! Là tác giả mới nên trình độ còn rất rất non và yếu.Câu từ còn lủng củng,chưa trôi chảy,hay tả mọi hành động của nhân vật chưa đúng lặp lại nhiều,vậy nên mình cần thật nhiều ý kiến của các bạn,những ý kiến thật,có dở như thế nào thì các bạn cứ nói nhé! Mình sẽ rút kinh nghiệm và sửa chữa lại.Mong các bạn thông cảm,cám ơn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT