Hải Đăng nhìn nó được Đình Ân dìu, cậu đau lắm,dùng ánh mắt lạnh lùng,quét qua một lượt bọn con gái chanh chua,đỏng đảnh trước mặt. Cả bọn mà bắt nạt một đứa con gái yếu đuối như vậy sao? Bỉ ổi! (Yếu đuối?! Nhầm rồi!). Vì ganh ghét nhau có thể làm tất cả mọi chuyện hẹn mọn sao? Thật đáng sợ! Mọi người bây giờ không riêng gì nó, Tú Vi và Đình Ân cùng chung một suy nghĩ, Hải Đăng dịu dàng thường ngày đây sao? Một khi người con trai này nổi điên thì rất...rất ghê sợ

Ánh mắt nổi vằn đỏ chứa đầy sát khí, tràn ngập sự tức giận dừng lại trước Nhã Uyên, bắt gặp cái nhìn không mấy thiện cảm và tốt đẹp đó,khẽ rùng mình,nhưng..cậu đã lướt qua ngay sau đó, cô thở phù nhẹ nhõm,nhưng bình yên chưa được bao lâu thì...

-"Cô, cô, cô và cả cô nữa Nhã Uyên, Hải Yến. Ngày mai đúng 7 giờ lên phòng Hội trưởng gặp tôi." Hải Đăng gằn từng tiếng ra lệnh, lướt qua đám người rồi tiếp tục -"Các cô ỷ đông hiếp yếu, ỷ vào gia thế của mình mà tự cho quyền đánh đập người khác, thật bỉ ổi!" Tiếp tục nhếch môi, cậu khinh thường vì điều đó. Đâu hay biết rằng trái tim của một đứa con gái nào đó đang nhói lên từng cơn từng cơn nơi lồng ngực vì từng lời nói cậu thốt ra, từng hành động cử chỉ cậu đang làm,đau lắm! Nhói lắm! Người con gái đó yêu cậu hơn những gì mình có, yêu cậu hơn cả bản thân mình, vì tình yêu mà bất chấp, vì tình yêu mà cố gắng, vì tình yêu mà thay đổi, và vì tình yêu mà hoàn thiện bản thân mình mặc cho người con gái ấy ra sao , làm gì , nhưng đối với cậu những điều đó thật đáng khinh, không một chút bận tâm. Thế mà chỉ gặp mặt Linh Nhi một lần, đúng một lần, chỉ vô tình va trúng mà cậu có thể hạ thấp bản thân bảo vệ cho nó, bỏ mặc đi người con gái ấy sao? Tại sao? Tại sao chứ?

-"Anh...". Nhã Uyên như tức điên lên, Hải Đăng nói với Fan mình vậy sao? Cậu khinh thường ả sao?. Nhưng...lời nói chưa kịp thốt ra hết thì lập tức im bặt, ả nhận được ánh mắt vằn đỏ tia máu từ cậu, nó như muốn thiu đốt tất cả đám người dám động vào nó,ghê sợ

-"Tôi nhắc đây không phải lần đầu nhưng chắc chắn sẽ không có lần sau, nếu một lần nữa các người lặp lại hành động khi nãy với Linh Nhi, tôi khuyên các cô nên nói với đấng sinh thành thu xếp cho trường khác đi học là vừa, NGHE- CHƯA- HẢ? Cậu gằn mạnh ba từ cuối như để chắc chắn rằng tất cả phải nghe rõ và hiểu . Hải Đăng cũng như Hoàng Quân một khi lời nói trong cơn tức giận, đó là đảm bảo, đó là khẳng định, chứ đừng nhầm lẫn là qua loa, là chỉ để nguôi ngoai cơn lửa đang bùng phát trong người,một khi đã nói là phải làm. Đừng nhẫm lẫn!. Lờn mặt và khinh thường lời nói của Hải Đăng ư? Chỉ có hai từ để diễn tả con người ấy "Ngu Ngốc"!

-"Vâng". Tất cả đồng thanh ngay sau đó, tuy nhỏ nhưng đối với một không gian yên ắng, chỉ nghe tiếng gió xì xầm, rào rạc thì đủ để người khác nghe thấy và cậu cũng không ngoại lệ . Hải Đăng nhếch môi hài lòng. Duy chỉ có Phương Nhi nãy giờ vẫn im lặng, không làm gì cả chỉ đứng đó, lẳng lặng quan sát những thứ diễn ra trước mắt mình

-/Khá lắm!/- Khóe môi chợt cong lên,cô thầm nghĩ -/Chưa xong đâu, chàng trai. Hãy cố bảo vệ Linh Nhi cho thật tốt, Nhã Uyên không dễ gì bỏ qua đâu, cô ta còn chống chọi với các chiêu trò từ Lê Hằng nữa - đàn chị khối 11, cuồng si anh, để tôi xem khả năng của tất cả,thú vị đây!/

-"Bây giờ thì biến đi, đừng để tôi phải nổi nóng." Hải Đăng gằn mạnh từng chữ đồng thời trừng mắt nhìn bọn con gái chanh chua, lòe loẹt kia. Bây giờ, con người cậu khác xa và hoàn toàn với ban sáng, ngày thường cậu dịu dàng, ấm áp bao nhiêu thì bây giờ khí lạnh trên người cậu lan tỏa bấy nhiêu, có thể nói Hoàng Quân và cậu tuy hai nhưng mà một, đứng gần họ khiến người khác không rét mà run, không nói gì chỉ im lặng nhưng đủ để người đứng gần cảm thấy sợ sệt, và lo lắng...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play