Bán bar xập xình nhạc, kẻ ra người vào đông đúc, ngoài sàn thì đầy người nhảy nhót, trong quầy thì bartender không ngơi việc, không gian là màu sắc âm u, thác loạn.
Cố Vi Vân ngồi ở bàn trong góc, trên bàn là chai rượu đắt tiền cùng đĩa trái cây để cho có. Cô rót hết ly này tới ly khác, rượu rong bình đã vơi phân nữa, nhưng gương mặt kia vẫn vô cùng tĩnh táo, ánh mắt tĩnh lặng nhìn ra sàn nhảy.
Dường như không khí nơi đây không hề đánh động tới Vi Vân, cô như tách biệt khỏi nơi đây, bóng dáng cô độc vô cùng.
Nếu không phải hôm nay Vi Vân đòi về nhà cũ một chuyến thì có lẽ tới tận cuối đời, cô cũng không hề hay biết điều gì, mãi mãi để cái chết của cha mẹ trôi vào dĩ vãng. Tổng hợp lại tất cả những chi tiết liên quan vụ tai nạn đó, từ những kẻ cha mẹ đã gặp, thời gian, địa điểm, cả hình dáng của tên lái xe gây tai nạn, thật quá rõ ràng. Mười mấy năm qua, cô một mực muốn lãng tránh, cái gì cũng không muốn nhớ, cứ cất khư khư nó ở góc ký ức, nào hay biết tất cả đều là toan tính, tất cả đều là lòng người mưu mô mà ra.
Cố Vi Vân cười khẩy, tiếp tục rót rượu vào ly uống.
Cô tự hỏi suốt 15 năm qua, cô đã làm gì? Trong khi chỉ cần dựa vào trí nhớ của mình, cô thừa sức đẩy bọn người độc ác đó ra trước vành móng ngựa. Cô đã để phí quá nhiều thời gian. Bây giờ muốn lật lại toàn bộ vụ việc năm đó không phải dễ dàng nữa rồi.
Nhưng...
Cô không thể để mọi chuyện trôi qua như vậy.
Bằng mọi cách, Cố Vi Vân sẽ khiến bọn họ lộ diện, rồi bộ mặt thật của họ sẽ dần dần được cô phơi bày. Cố Vi Vân để lộ ánh mắt che giấu sự thù hận, cảm giác đau đớn khi nhận ra cha mẹ mình bị người ta hại chết chẳng khác nào xé rách trái tim.
Chai rượu không biết đã vơi gần hết khi nào, nhưng rõ ràng, Cố Vi Vân không hề bị nó tác động dù ít dù nhiều. Cô muốn làm cái gì đó, miễn sao nó khiến cho nỗi buồn bực, tức giận của cô được vơi bớt một chút. Cô ước gì nỗi lòng mình cũng như bình rượu kia, có thể từng chút từng chút biến mất, hoặc thậm chí là không giày vò cô cũng được.
Đang tính kêu người mang bình rượu mới ra, bỗng nhiên chiếc ghế đối diện bị kéo ra, Cố Vi Vân không hề để ý tới người đó, ánh mắt nhìn vào ly rượu, giọng chán nản:
“Xin lỗi, tôi muốn ở một mình, cảm phiền rời đi dùm.”
Cô gọi một chai rượu khác ra, tiếp tục rót rượu. Người đối diện cũng không có ý định rời đi, cứ im lặng ngồi ở đó. Mà cô gái này cũng không thèm liếc mắt qua dù chỉ một thoáng.
“Tôi nhớ không lầm thì em bị dị ứng cồn thì phải. Uống nhiều như vậy không sợ à?”
Cố Vi Vân tay cầm ly rượu bỗng khựng lại, cả người cứng đờ. Giọng nói này, dù cô có chết cũng không thể nào quên, đây là thứ duy nhất minh chứng cho sự tồn tại của nhà họ Cố trong lòng cô. Bao năm qua, dù anh có mất tăm mất tích, nhưng điều đó còn đỡ hơn việc thấy anh xuất hiện trước mắt nhưng không thể giúp gì được cho anh. Nhưng bây giờ thì khác...
“Anh.”
Cố Thiên Vũ đối diện với vẻ mặt kinh ngạc của em gái lại vô cùng bình tĩnh, đường như đã dự đoán trước loạt biểu cảm này. Anh giật lấy ly rượu trông tay Cố Vi Vân, một hơi uống cạn, sau đó nói như chẳng có chuyện gí xảy ra giữa hai người:
“Chà, rượu mạnh thật. Nếu không phải bị dị ứng, em có thể dùng khả năng uống rượu này kiếm bộn tiền đó, em gái à!” – sau đó, anh cười quỷ dị, uống thêm một ly, tự hỏi – “Haiz, ai nói uống rượu nhất định sẽ say chứ?”
Cố Vi Vân chau mày, cảm giác đầu nhói lên từng cơn đau âm ỉ. Một loạt ký ức tua lại như vũ bão trong tiềm thức, lòng quặn lên một nỗi tan vỡ khó chị, tim như bị xé nát thành từng mảnh. Có còn nổi đau nào hơn thế này không?
“Biết thế nào gặp lại em cũng có vẻ mặt này. Chỉ là...” – Cố Thiên Cũ nói, ánh mắt chợt buồn.
Cố Vi Vân chợt lên tiếng, chen ngang anh mình:
“Hôm nay em về nhà.”
Thiên Vũ miết nhẹ vành ly rượu, trong miệng đắng chát trong biết nói gì. Không biết do vị của rượu đọng lại hay do bản thân bị những điều cay đắng lấn át, anh về cơ bản chỉ biết nhìn em gái mình, tự mình cảm nhận sự đau buồn của cô.
“Giờ mới biết vì sao năm đó anh lại biến mất. Xem ra việc giấu em không hề dễ dàng nhỉ?” – Vi Vân cười khổ, giật ly rượu lại tiếp tục uống.
Người đối diện lập tức giật lại chiếc ly từ em gái, giọng gằn nhẹ:
“Tốt nhất em đừng xen vào chuyện này, một mình anh có thể giải quyết.”
Cố Vi Vân bật cười thành tiếng, gương mặt xinh đẹp lại không vì nụ cười đó mà tươi lên một chút nào, cô cầm chai rượu uống trực tiếp, đến khi không thở được nữa, cô đặt nó xuống bàn, đứng dậy, lấy túi đặt lên bàn 2 tờ tiền. Trước khi rời đi, còn nói với Thiên Vũ vài câu:
“Em lo được mà, anh không cần phải bận tâm cho em nữa. Điều em muốn bây giờ là anh mau trở về thôi.”
Cố Thiên Vũ trầm ngâm, gương mặt anh tuấn thoáng nét buồn não nề, anh tiếp tục rót rượu còn trong bình ra uống, mặc kệ em gái đã rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT