Tôi kể cho anh trai nghe những chuyện sảy ra trong suốt mấy ngày nay. Mỗi lần nghe tôi kể gì đó Dương Minh Tuấn luôn chăm chú lắng nghe thỉnh thoảng có hỏi tôi vài câu nên mỗi khi ở cùng anh tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Tôi đã từng nghe được chuyện này ở đâu đó:”Nếu ba và con gái là nười tình kiếp trước, thi anh trai và em gái nhất định là mỗi quan hệ con nợ – chủ nợ.Nếu con nợ trả đủ nợ, sinh lời nhiều thì kiếp sau anh em hoà thuận. Còn con nợ mà nhây thì kiếp sau anh em sống cùng nhau hay gây chuyện, không hoà thuận’’. Nhưng có vẻ kiếp trước tôi tả nợ đầy đủ, chủ nợ sinh lời nên kiếp này hai anh em tôi vô cùng hoà thuận, hai đứa luôn yêu thương giúp đỡ nhau. Rất hiếm khi cãi cọ.
Sáu rưỡi, tôi với anh trai đã trở về đến nhà. Lúc này mẹ tôi đang nấu cơm trong bếp, còn bố thì đang đọc sách ở ngoài.
Mẹ tôi tên là Hoàng Minh Châu, một người phụ nữ xinh đẹp, đảm đang…v…v…không thể kể hết được. Nếu mà kể có khi cả ngày không hết.
Còn bố tôi tên Dương Long Vũ là soái ca của gia đình. Hai vị phụ huynh nhà tôi rất yêu thương nhau. Họ đều là giảng viên đại học và cùng dạy trong một trường đại học trong thành phố.
Chào bố xong tôi chạy vào bếp phụ giúp mẹ. Một lúc sau bữa tối đã chuẩn bị xong nhưng tôi không thể ăn tiếp nữa vì lúc nãy cô ăn quá nhiều rồi.
“Uyển Khanh, con mang số đồ ăn này sang nhà bên cạnh đi. Hôm nay mọi người trở về, bận dọn đồ nên chắc chưa kịp nấu ăn đâu’’. Mẹ đại nhân cầm mấy hộp thức ăn đưa tôi.
Ngôi nhà sát bên cạnh mười mấy năm rồi không có ai ở. Mẹ bảo đấy là nhà hai người bạn thân của bố mẹ, nhưng vì công việc của người chông nên cả nhà chuyển sang Mĩ sống. Mẹ còn bảo tôi rất thân với cậu con trai nhà đó nữa.
Chỉ nghe mẹ nói chứ tôi không nhớ gì cả nhưng mỗi cuối tuần cô đều dọn dẹp căn nhà đó sạch sẽ nên lúc nào cũng trông như mới vậy.
Bước vào nhà hàng xóm, tôi thấy rất nhiều thùng đồ đồ trong phòng khách còn chưa được gỡ ra. Không có ai ở đây cả nhưng tôi nghe thấy có tiếng nước chảy trong bếp. Tôi nhanh chóng cầm mấy hộp đồ ăn đi thẳng đến nhà bếp.
Một người phụ nữ.
Đặt đồ ăn lên bàn, tôi lên tiếng, “Cô ơi, mẹ con gửi cô chút đồ ăn ạ”.
Nhìn thấy tôi cô ấy vô cùng mừng rỡ. Bỏ công việc đang làm dở vội chạy đến ôm chầm lấy tôi.
“Dương Uyển Khanh, là con phải không, lâu quá rồi không gặp trông con đã lớn thế này rồi. Thật đáng yêu nha!”
Bị cô đó ôm như vậy tôi cảm thấy có chút ngại ngùng.
Chuyện gì đang sảy ra đây.
“Con xin lỗi, nhưng con không nhớ nhớ cô”
“Cô tên là Phạm Tường Lan Vy là bạn của bố mẹ con, bây giờ không nhớ cũng không sao từ từ con sẽ nhớ” buông tôi ra cô Lan Vy cầm lấy tay cô đầy xúc động.
Vậy là từ lúc đó cô Lan Vy kéo tôi lại kể cho cô biết bao chuyện thú vị về tôi.
Không ngờ lúc nhỏ cô lại nghịch ngợm như vậy. Năm 2 tuổi đã cầm kéo cắt đứt dây TV nhà cô Lan Vy trong khi cả nhà đang xem.