Dương Mị ở lại Cát Gia Trang được một thời gian mới phát hiện ra thân phận thật của Cát Đằng Phí. Bên ngoài y có vẻ công tử bột, tay chân lóng ngóng làm cái gì cũng rơi vỡ. Thậm chí đi đứng, Dương Mị cũng phải kè kè bên cạnh, sợ rằng có kẻ ức hiếp Đằng Phí.
“Ngự tiền thị vệ?” Dương Mị lẳng lặng quay lưng về phía Cát Đằng Phí, khuôn mặt phờ phạc thiếu sức sống:“Bao lâu nay tiếp cận chỉ vì muốn là ta quy hàng triều đình?”
“Không.” Cát Đằng Phí biết, dù bản thân trong sạch nhưng chẳng có gì để minh bạch cả. Từ đầu Đằng Phí cứu Dương Mị chỉ vì một chữ “tình”, thật sự không hề nghĩ đến việc bắt nàng về lãnh tội:“Nàng đa nghi.”
“Đa nghi?” Dương Mị bật cười chua xót, giữa một đấng nam nhân làm cho triều đình, cúc cung tận tụy sao có thể tốt với một ma nữ như nàng? Nàng chính là đa nghi, có lẽ vì tâm của nàng từ bao giờ đã để nơi Cát Đằng Phí. Sợ, Dương Mị sợ y sẽ cho nàng một cú lừa đảo ngoạn mục. Tâm chết, tình tan, tim vỡ... không biết khi ấy Dương Mị thảm hại biến thành hình hài gì nữa.
Trước giờ Cát Đằng Phí không thích dây dưa, hay bức ép ai khác ngoại trừ phạm nhân. Y cúi đầu, đưa tay lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn mùi xoa:“Đừng khóc!”
Khóc? Dương Mị đưa tay sờ lên má mới hay ra nàng cũng có nước mắt, cũng biết đau khi bị tổn thương. Cảm giác lành lạnh này, thật khác với lúc Dương Mị gồng mình chịu từng trận đòn của Thánh Mẫu.
Không cần sự thương hại của Cát Đằng Phí, nàng lặng thinh, không một lời từ biệt liền bỏ đi. Chính y đã gieo rắc niềm hy vọng được yêu thương vào trái tim lỗi nhịp của Dương Mị, vậy mà... y lại lừa nàng. Một mạng y từng cứu nàng, Dương Mị tất sẽ trả lại, bất quá nàng không đoán được cảnh tượng trả nợ ân tình sẽ trông ra thế nào.
---
“Mà Doãn Nhược Nhi này, cậu thật sự có thai với Tam ca sao?” Lãnh Kiến Vương cho muỗng kem tươi, lành lạnh vào miệng, không khỏi tò mò buông lời hỏi:
“Ừ, không biết vì sao Đông Khuê lại phong ấn việc đó, sớm muộn cũng bị phá vỡ thôi!” Doãn Nhược Nhi bắt chước cho muỗng kem đầy vào miệng, cảm giác lạnh buốt lan lên tới não khiến nàng rùng mình quíu cả tay chân.
Lãnh Kiến Vương im lặng ăn nốt hủ kem của Nhược Nhi, cậu gọi một phần trọn gói gồm: cá viên chiên, xúc xích chiên, khoai tây chiên,...
Doãn Nhược Nhi cũng bắt đầu thích ứng được với kem, nhưng bị Lãnh Kiến Vương đoạt mất, nàng bĩu môi chờ đợi món chiên mang lên. Hai chân đung đưa dưới ghế, không quên đá vào chân Kiến Vương vài cái.
“Này!” Kiến Vương ức chế, nghiến răng:“Chút tôi mà đi không nổi là cậu cõng tôi đấy!”
Lườm ngang dọc, Doãn Nhược Nhi ngoan ngoãn thu chân cùng bộ móng vuốt chuẩn bị cào nát mặt Kiến Vương. Môi mấp máy thủ thỉ vài câu chửi mắng.
“Mắng đi, mắng nữa thì nhịn đói!”
Dám đem đồ ăn ra hù dọa Doãn Nhược Nhi ư? Nàng chính là không sợ đói!
Leo xuống ghế, Doãn Nhược Nhi vung chân đá mạnh cánh cửa tự động, rồi ung dung bước ra ngoài. Lãnh Kiến Vương thở dài, nối bước chạy theo nàng.
Tài xế riêng của “lão bà bà” đến đón nàng cùng Kiến Vương trở về nhà, về việc cắm trại cứ để Nghiêm Mạc lo liệu. Doãn Nhược Nhi vừa mở cửa vào nhà đã cảm thấy hàn khí bao phủ khắp nơi, nàng hơi run lên, choàng tay ôm lấy thân thể. Mắt dáo dác quan sát xung quanh:“Lãnh Nghiêm Mạc đâu?”
“Đây.”
Lãnh Nghiêm Mạc từ bếp đi ra, hắn mang tạp dề, tay cầm xẻng, mùi dầu mỡ toát ra từ mái tóc đen nhánh ngắn ngủi của hắn. Doãn Nhược Nhi chần chừ một lúc mới cất lời hỏi:“Anh đang nấu ăn sao?”
“Lạ lắm hả?” Lãnh Nghiêm Mạc mỉm cười, đi đến đón lấy áo ngoài của Doãn Nhược Nhi, nàng hơi lùi về sau, ngần ngại khi hắn chạm vào người:“Sao thế? Vào nhà đi nào, thay đồ rồi xuống ăn tối thôi. Kiến Vương nói em không chịu ăn, tôi có nấu vài món bổ dưỡng cho thai phụ.”
Doãn Nhược Nhi không tin lắm, bất ngờ hỏi lại:“Anh nói gì cơ?”
“Em đang mang thai! Không nên lơ là như vậy, em nhịn đói được, nhưng con thì không!” Giọng nói Lãnh Nghiêm Mạc trung ấm, dịu dàng lại ngập tràn ôn nhu.
“Anh không để tâm sao? Dù...”
“Không.”
Dù không tin lắm, nhưng Doãn Nhược Nhi vẫn ngoan ngoãn đi lên phòng. Tắm rửa sạch sẽ sau đó mặc áo sơ mi của Nghiêm Mạc, mái tóc ướt rũ xuống ép sát vào lưng nàng. Hình ảnh Doãn Nhược Nhi sau khi tắm sau quả thật gợi cảm, quyến rũ Lãnh Nghiêm Mạc đến ngây ngất. Hắn tằng hắng, gõ xẻng vào cái chảo:“Chuẩn bị ăn thôi!”
Lãnh Kiến Vương không buồn ăn, cậu nói buồn ngủ rồi chui lên phòng đóng sầm cửa, tắt đèn, vô cùng giữ yên lặng để người lớn mần chuyện.
“Psychotria Elata...”
“Hử?” Hắn lại gọi nàng là Psychotria Elata rồi...
“Tôi xin lỗi việc ban sáng đã không phải với em!”
“Không sao, chuyện đó đâu dễ dàng chấp nhận ngay, phải ngày một ngày hai mới có thể bình tĩnh được.” Doãn Nhược Nhi nhâm nhi chút nấm mà Lãnh Nghiêm Mạc cất công chế biến. Mùi vị cũng không đến nổi tệ, có thể nuốt được là may rồi.
Nhưng là...
“Cả ba chúng ta đều bỏ cắm trại, liệu có bị phạt gì không?”
Lãnh Nghiêm Mạc lắc đầu:“Tôi đã âm thầm rút hồ sơ em rồi, từ bây giờ cứ ở đây, đợi vài hôm nữa tôi tìm ngôi nhà nhỏ nào đó đủ để em yên ổn mà dưỡng thai.”
“Dọn ra ngoài?” Nhược Nhi cau mày:“Tôi làm phiền anh rồi!” Nàng hơi nhếch môi cười nhạt:
“Lão bà bà khó tính, đợi tôi thuyết phục được sẽ đưa em về đây. Hảo hảo mà chăm sóc!” Lãnh Nghiêm Mạc hơi nhoài người về phía nàng, đặt lên trán Nhược Nhi nụ hôn dịu dàng. Hắn cũng không rõ bản thân đang làm cái quái gì nữa?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT