Theo như Lãnh Kiến Vương thì muốn trở lại Đại An Quốc là việc bất khả thi, Doãn Nhược Nhi cắn môi dưới, trong lòng bức rứt vô cùng. Nàng đứng lên rồi ngồi xuống, đầu óc quay cuồng chưa thể chấp nhận được những gì mới nuốt vào:"Mạc, phải làm sao đây?"
"Lãnh Nghiêm Mạc không phải kẻ ngu đần, Tam ca có thể tự lo cho bản thân được!" Vừa nói Lãnh Kiến Vương vừa nhìn Doãn Nhược Nhi bằng ánh mắt khinh khỉnh, nàng cứ ngỡ ai cũng vô dụng như nàng vậy?
Cả hai buôn dưa leo đến mức quên mất thời gian, chỉ mới nói được vài chuyện mà trời đã chuyển sang tối, đèn đường cũng bật sáng rồi. Công viên vào buổi tối thường rất đông người, nhất là khu vui chơi trong công viên. Bọn trẻ chạy nhảy nô đùa, nắm lấy tay người lớn đòi đủ thứ đồ chơi. Vài quán hàng rong dọn ra mở dọc theo cổng công viên, không khí bỗng chốc trở nên náo nhiệt, vui nhộn hơn hẳn. Doãn Nhược Nhi mở to mắt kinh ngạc, miệng còn chẳng thèm ngậm lại.
"Thích không? Muốn đi vòng vòng xem thử?" Lãnh Kiến Vương buồn cười, cậu nắm lấy tay Doãn Nhược Nhi, không ngừng luyên thuyên bên tai nàng những thứ diễn ra xung quanh.
Đôi mắt Doãn Nhược Nhi sáng rực, nàng háo hức nhảy cẫng lên, tai nghe, miệng đồng thời hỏi. Nhược Nhi tò mò đủ thứ, còn đòi hỏi muốn chơi thử. Lãnh Kiến Vương lắc đầu, ngoài miệng thì bảo:"Trò chơi của con nít, cậu lên đó giành với tụi nhỏ, ba mẹ chúng rất dữ tợn đấy!" Nhưng tay vẫn đút vào túi rút tiền mua vé cho Doãn Nhược Nhi chơi, còn biện minh cho hành động đó nữa:"Thấy cậu không biết nên tôi cho chơi thử, nhưng chỉ lên xem cho biết rồi ra đấy, hiểu chưa?"
Doãn Nhược Nhi gật đầu không ngừng, nàng giật vé từ trong tay Lãnh Kiến Vương, sau đó nhào lên Nhà Hơi. Ban đầu nàng bị mất thăng bằng nên ngã liên tục, đầu óc có chút xây xẩm. Tuy nhiên, khả năng thích nghi của Doãn Nhược Nhi vô cùng cao, mấy chốc nàng đã nhún nhảy giành đường của bọn nhóc leo lên cao lăn xuống. Lãnh Kiến Vương gọi mãi mà Doãn Nhược Nhi không nghe vì nàng bận... thao túng cái Nhà Hơi.
Đợi đến khi hết mười lăm phút chơi, người soát vé lên lôi cổ Doãn Nhược Nhi xuống. Nàng ấm ức chửi bới lung tung, Lãnh Kiếm Vương đưa tay xoa hai bên thái dương, cố gắng che giấu vẻ khôi hài trên mặt, bặm môi hăm dọa bắt nàng nín. Doãn Nhược Nhi lại muốn chơi nhà banh, tàu lượn siêu tốc, cuối cùng là ngôi nhà ma.
Lãnh Kiến Vương vỗ vai tự đắc rằng:"Tôi sẽ bảo vệ cậu!"
Nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại...
Bầu trời đêm ở khu ngoại ô trông thật trong lành. Ngàn vì sao tinh tú thay nhau lấp lánh trên bầu trời, cả ông trăng chưa tới ngày tròn vành vạnh cũng sáng tỏa dìu dịu. Không có những ngôi nhà cao chọc trời, cũng chẳng có những con kênh đen đầy rác. Bầu trời bình yên hiện ra trước mắt Doãn Nhược Nhi, cơn gió đêm nhẹ nhàng thổi bay làn tóc mây của nàng. Hơi thở nàng mang theo hương vị mật ngọt dịu dàng hòa vào mùi đồng cỏ bát ngát bao la. Lãnh Kiến Vương đưa tay vuốt lọn tóc mai đang tinh nghịch bay loạn bên má nàng, cậu yêu chiều:"Lúc tôi gặp cậu... thật khác bây giờ!"
Doãn Nhược Nhi cảm thấy nhu tình trong mắt Lãnh Kiến Vương càng lúc càng sâu đậm, nàng nghi hoặc nheo mắt:"Khác thế nào?"
"Trong trí nhớ của tôi, Doãn Nhược Nhi có vẻ ngoài khó gần, ánh mắt luôn lo lắng sợ hãi, dè dặt trước mọi người. Dáng vẻ yếu đuối luôn nép mình bên Dương Mị... như thể chỉ cần ai đó chạm vào... cậu liền tan biến." Cậu dừng lại, hồi ức ngày hôm đó ùa về khiến khóe môi Kiến Vương nâng lên tạo nên nét vẽ vô cùng thanh thoát:"Còn bây giờ, cậu dường như tự tin vào khả năng sinh tồn của mình, không cần bất cứ ai bên cạnh nữa. Và điều quan trọng nhất..."
"..." Doãn Nhược Nhi chờ đợi.
"Cậu vẫn ngốc như ngày nào!" Lãnh Kiến Vương ôm bụng cười ngất bên cạnh Nhược Nhi, nhìn vẻ mặt ngây ngô, tin người của nàng mà cậu muốn yêu thương cắn nát.
"..." Doãn Nhược Nhi câm lặng, chớp mắt vài cái để xử lý thông tin.
Bốp
Tiếng ếch nhái, côn trùng không ngừng kêu lên như điệu cười giòn tan hòa cùng Lãnh Kiến Vương. Doãn Nhược Nhi bặm môi, đưa tay vỗ mạnh vào mông cậu.
Cả người Kiến Vương căng cứng, giọng cười cợt dừng lại. Đưa mắt nhìn vào bàn tay Doãn Nhược Nhi còn để ở mông cậu. Nàng hất mặt:"Thật hư! Còn cười tôi liền đánh!"
Cậu đứng dậy, chắp tay sau lưng bỏ đi. Doãn Nhược Nhi ngây người vài giây mới đứng dậy, tiếp bước đi sau Kiến Vương.
"Chúng ta đi đâu?" Nhược Nhi lên tiếng hỏi, xóa bỏ không khí căng như dây đàn giữa hai người.
"Về nhà." Kiến Vương đáp gọn:
"Nhà ai?" Doãn Nhược Nhi nhìn quanh:"Nếu về nhà cậu, để tôi xem có ai không?"
Biết trước ý định của Doãn Nhược Nhi, Lãnh Kiến Vương chỉ còn cách lắc đầu, giải thích cũng như ngăn cản hành động sắp tới mà nàng muốn:"Đón xe bus, đi tầm hai trạm sẽ về. Đừng có sử dụng võ công bừa bãi ở đây. Nếu bị ai đó phát hiện sẽ toi mạng đấy!"
Doãn Nhược Nhi như con mèo nhỏ nghe lời, nàng gật đầu.
Ọt Ọt Ọt
Lãnh Kiến Vương cau mày:" Đói rồi à?"
Doãn Nhược Nhi lắc đầu, tỏ ý không, nhưng bao tử lại muốn phản chủ vì lợi ít cá nhân. Nó lại phát ra từng tiếng kêu khó nghe. Kiến Vương buồn cười nhìn nàng:"Có đói hay không?"
Cúi thấp mặt, mắt nhìn tim, tim vờ như không thấy nhìn xuống bao tử. Còn bao tử đang lúc cồn cào thì vui mừng gật gật, vỗ tay không ngừng.
"Đói!"
"Vậy đi ăn gì đó rồi về, tối quá thì tôi sẽ gọi tài xế riêng của lão bà bà đến đón!"
"Lão bà bà là ai?"
"Mẹ của Lãnh Nghiêm Mạc và Lãnh Kiến Vương ở thế giới này!"
"À, Lãnh Kiến Vương thật đâu rồi?"
"Không biết, nhiều chuyện!"
"Tôi chỉ muốn hỏi để..."
"Để cái con khỉ!"
"Nhưng là..."
"..."
Người câu trước, kẻ câu sau. Bọn họ cứ cãi nhau mãi cho đến khi bóng đêm bao phủ nơi họ vừa mới ngồi. Một bóng đen cô tịch, lặng lẽ bước đi đằng sau mà họ chẳng hề quan tâm để ý tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT