~ Hồi VI: Hai thế giới ~

“Nhưng tại sao cậu lại có thể biết được mọi việc, trong khi cậu đang ở đây với tôi?” Doãn Nhược Nhi nghi hoặc hỏi Lãnh Kiến Vương, nàng không muốn hiềm nghi Đông Khuê. Bởi trước kia, y chưa từng bỏ rơi Nhược Nhi hay lợi dụng nàng.

“Tôi cũng không rõ. Trước khi đến đây đã có sự cố gì đó tác động đến tôi và Đông Khuê, mỗi khi tôi ngủ say, thời khắc đó... tôi như lạc vào thân xác Đông Khuê, có thể nhìn thấy, cảm nhận những điều y thấy, y làm.” Lãnh Kiến Vương dừng lại, ngẫm nghĩ một lúc, rốt cuộc cũng chịu nói ra:“Nhưng khoảng vài ngày gần đây... mỗi lúc ngủ say, tôi bị lạc vào một không gian đen kịt cùng với sự lạnh lẽo bao trùm xung quanh.”

“Sợi dây kết nối bị đứt chỉ có một lý do...” Nước mắt lưng tròng, Doãn Nhược Nhi đưa tay lau đi:“Kể cho tôi nghe đi, việc mà Đông Khuê đã tính toán.”

Lãnh Kiến Vương gật đầu, cậu dường như rơi vào trầm mặc, thở dài không ngừng. Khẽ đưa tay vuốt mặt, ngồi tựa vào chiếc ghế đá công viên, cậu thuật lại những việc xảy ra bao năm qua.

Trước khi Lãnh Kiến Vương đột nhiên biến mất.

Lãnh Kiến Vương năm ấy đường đường là Thất Vương Gia, tuấn dật, cao ngạo. Trong một lần dạo quanh Kinh Thành đã vô tình bắt gặp Dương Mị, không ngờ chỉ vì một cái chạm tay đã khiến Dương Mị điên đảo, cuồng mê Lãnh Kiến Vương.

Còn về Lãnh Kiến Vương, chàng không hề có cảm tình đặc biệt gì với Dương Mị cả. Thứ nhất, nàng là tú bà của Hoa Phiên Lầu, thứ hai, nàng không quá xuất chúng để lọt vào mắt xanh Kiến Vương. Tuy nhiên, việc Dương Mị ngày ngày đêm đêm tìm kiếm Lãnh Kiến Vương truyền đến tay Hoàng Thượng. Lại một ngày đẹp trời, thánh chỉ đột ngột xuất hiện, nội dung vỏn vẹn bốn chữ “Tiếp cận Dương Mị” theo thánh chỉ của hoàng huynh, chàng không còn cách nào từ chối.

Chỉ một tháng sau đó, Lãnh Kiến Vương đã cùng Dương Mị tay trong tay. Nàng ta tuy còn nhỏ tuổi nhưng lanh lợi vô cùng, không việc gì có thể làm khó được.

“Dương Mị.” Kiến Vương nắm lấy tay Dương Mị, đôi mắt tràn ngập nhu tình khẽ gọi tên nàng:

Dương Mị cùng Kiến Vương đi dạo bờ hồ phía Tây, cốt để giải bày tâm tình, nhưng bầu không khí cứ rơi vào trầm mặc, không ai vội lên tiếng. Đến khi chàng chủ động phá vỡ sự ngượng ngùng của hai người.

“Ân?”

“Đến bao giờ ta mới được gặp gia đình nàng đây?” Ý đồ của Lãnh Kiến Vương cũng chỉ có nhiêu đó, đánh nhanh rút lẹ. Dụ Dương Mị để biết được tung tích Đông Khuê, y hành tung bí ẩn đã bao năm qua biết bao cao thủ võ lâm vẫn không tìm ra chút dấu vết nào.

“Chẳng phải chàng đã gặp Hoa Nhi rồi sao?” Dương Mị nghịch lọn tóc mai:

“Ta vẫn chưa được gặp mặt bậc tiền bối.” Lãnh Kiến Vương giả vờ cau mày, khó chịu, giọng nói đa nghi mà trách cứ:“Nàng giấu ta chuyện gì sao?”

Dương Mị có chút giật mình, không làm chuyện xấu thì không việc gì sợ. Nàng gượng gạo cười:“Ân, ta sẽ sắp xếp để chàng gặp sư huynh.”

Lãnh Kiến Vương tươi cười tuấn mỹ, nắm lấy bàn tay nàng, nhẹ nhàng đặt xuống nụ hôn yêu chiều:“Ta yêu nàng, Dương Mị!”

Chỉ mới đảo mắt một chút, vậy mà đã gần hai tháng kể từ ngày hôm đó. Dương Mị vẫn cứ ậm ừ cho qua chuyện, ánh mắt luôn lảng tránh vấn đề, gặp mặt Lãnh Kiến Vương cũng không còn tự nhiên như trước. Chàng biết, nếu cứ bắt ép Dương Mị, thế nào cũng bị lộ diện. Nàng vốn dĩ không phải nữ tử ngu xuẩn!

Trong một đêm khuya tịch mịch, Đông Khuê tìm đến tận phòng Lãnh Kiến Vương, chàng vẫn còn ngủ mơ màng, Đông Khuê không kiêng nể bắt cóc Thất Vương Gia.

“Ngươi là ai? Đây là đâu?”

Lãnh Kiến Vương nằm dưới lớp băng tuyết lạnh lẽo, cả người tê buốt, đầu ngón tay lạnh cóng đến mức nâng lên cũng không nổi. Đôi môi lạnh tím tái, hai hàm răng không ngừng va lập cập, hơi thở kết thành một đám khói trắng vờn quanh trong không trung.

Đông Khuê ngồi xếp bằng trước mặt Lãnh Kiến Vương, y từ từ mở mắt, khuôn mặt còn lạnh hơn cả băng hàn, ẩn hiện nơi viền môi một nét vẽ hoàn hảo. Y điềm đạm trả lời:“Đông Khuê.”

“Đông Khuê? Ngươi... bắt ta đến đây làm gì? Ngươi biết ta là ai không? Ta lệnh cho ngươi mau thả ta ra!” Chàng cố gắng vùng vẫy dưới lớp băng tuyết, tâm có thừa nhưng lực không đủ. Đầu Kiến Vương tê buốt, không gian xung quanh trở nên mờ ảo. Bỗng...

Chát Chát

Đông Khuê tát mạnh vào mặt Lãnh Kiến Vương để làm chàng tỉnh, nhưng chàng vẫn mê sảng nói những lời khó nghe. Vì đau rát bên má, dồn thêm việc lạnh thấu xương, Kiến Vương hoảng sợ, không kiểm soát được “thú tính” hé môi cắn vào tay Đông Khuê.

“Nhả ra!!!” Đông Khuê hét lớn, giật phăng tay trở lại, tức giận đánh vào ót Lãnh Kiến Vương khiến chàng ngất lịm.

Lãnh Kiến Vương dừng lại, lấy hơi kể tiếp.

Nãy giờ Doãn Nhược Nhi vẫn rất chăm chú lắng nghe, đến mức quên luôn ly capuchino nóng, nó đã nguội từ lúc nào, nàng thắc mắc:“Hoa Kiều nói cậu đã theo nữ tử khác ngao du tứ hải?”

“Tôi vẫn chưa kể xong, miễn đặt câu hỏi dư thừa!” Thuật lại sự tình muốn hụt hơi, mà ở đó nghe không cũng hỏi:“Nên để đầu óc vận hành một chút, nếu không nó sẽ hỏng đấy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play