“Em nhìn xung quanh đi, có bao nhiêu người sống vì kẻ khác? Và có bao nhiêu người bất chấp mọi thứ chỉ vì lòng tham của họ? Đó là cuộc sống mà tôi, em, và tất cả mọi người đang phải đối mặt.” Lần đầu tiên Doãn Nhược Nhi mới được diện kiến dáng vẻ giận dữ của Dương Mị, dù rằng nàng chẳng hiểu vì sao chị lại cáu bẩn như thế!

“Em chỉ muốn hỏi...”

“Hỏi?” Dương Mị bật cười, giễu cợt cắt ngang lời Nhược Nhi:

Doãn Nhược Nhi cắn môi dưới, nàng đưa tay đến định nắm lấy bàn tay thon dài của Dương Mị mà vỗ về, nhưng chị lại giật mình lùi về sau.

Tỏm... Uỳnh...

Trượt chân, Dương Mị rơi thẳng xuống hồ. Mặc dù chỗ Dương Mị rơi xuống khá nông, nhưng do nỗi ám ảnh từ bé, nên chỉ cần nước cao hơn ngực Dương Mị, chị liền không cách nào bình tĩnh. Chị vùng vẫy, tiếng la hét thất thanh khiến mọi người lo lắng, chạy đến chỗ Doãn Nhược Nhi đứng:“Cứu!!! Cứu tôi với!!!”

Thấy Dương Mị chuẩn bị rơi xuống hồ, Doãn Nhược Nhi rõ ràng đã đưa tay đến chộp lấy áo chị, nhưng bàn tay nàng lại quờ quạng nắm vào khoảng không. Chết lặng vài giây, Nhược Nhi cuối cùng cũng hoàn hồn, nàng vươn tay, chuẩn bị nhảy xuống hồ thì...

Uỳnh...

Hình bóng nam nhân lướt qua Doãn Nhược Nhi thật nhanh, anh không chần chừ mà nhảy ngay xuống chỗ Dương Mị. Ôm lấy chị bơi vào bờ. Dương Mị vừa thoát khỏi mặt nước liền bất tỉnh, cả người co ro, run rẩy vì lạnh, vì nỗi sợ hãi tột cùng.

Lãnh Nghiêm Mạc trấn an Doãn Nhược Nhi, nàng cứ đứng ngây dại nhìn Mạn Hữu Dư ôm lấy Dương Mị trên tay đã ngất lịm. Mạn Hữu Dư không cần biết ai sai ai đúng, anh trao cho Nhược Nhi ánh mắt căm phẫn, thiếu điều giết chết nàng ngay tại chỗ thôi.

“Không phải...” Nhược Nhi muốn giải thích, thật sự không phải do nàng:

“Câm miệng!” Mạn Hữu Dư gằn giọng, đanh mặt, bế xốc Dương Mị trở về lều. Mặc kệ Doãn Nhược Nhi có thật sự xô Dương Mị xuống hồ hay không, chỉ biết lúc anh đến... bàn tay nàng đang đưa ra ngoài, như thể hung thủ chưa kịp rút tay lại.

Doãn Nhược Nhi đứng tại nơi đó, chịu đựng đủ loại ánh mắt xấu xa đâm chọc vào người nàng. Bây giờ thì hay rồi, trong mắt họ, nàng chắc chắn rất ác độc. Chợt giọng nói bỡn cợt, khinh khỉnh vang bên tai:“Cô ta thích tên Mạn Hữu Dư đó. Mà tên ấy lại thích hoa khôi Dương Mị. Không thể tin được trên đời này lại có dạng người như cô ta, yêu không được liền hãm hại người khác.”

Khóe mắt nàng cay cay, cắn môi, nàng cắn đến khi mùi tanh của máu lan khắp khuôn miệng. Đôi mắt Nhược Nhi trở nên mọng nước, màn sương dày đặc bao lấy tầm nhìn nàng. Hình ảnh Lãnh Nghiêm Mạc bên cạnh cũng dần nhạt nhòa đi, chỉ còn lại cảm giác nhói buốt nơi tim:“Tôi... không... phải... không... phải... dạng người... như thế...!”

Lãnh Nghiêm Mạc xoa nhẹ tấm lưng gầy guộc, nhỏ nhắn của Doãn Nhược Nhi. Hắn cũng chẳng biết mở miệng an ủi thế nào. Ánh mắt mê đắm ngắm nhìn giai nhân khóc nấc, lúc này trông nàng thật diễm lệ, xinh đẹp quá đỗi. Dịu dàng mở rộng đôi vòng tay rộng lớn, ấm áp, hắn không khống chế được sự thương tiếc, liền ôm chặt Doãn Nhược Nhi, Lãnh Nghiêm Mạc hôn lên trán nàng:“Tôi tin em.”

Thế nhưng, Doãn Nhược Nhi vẫn cứ vô tư khóc, mỗi lúc càng lớn hơn, càng khiến lòng Nghiêm Mạc bồn chồn, không cách nào dụ ngọt.

Sau hai tiếng được vui chơi, tất cả học sinh bắt đầu quay lại với chủ đề chính.

Cũng chẳng có gì khó khăn, nhiệm vụ được nhắc đến đó chính là nơi cánh rừng, sau bờ hồ hoang vắng là một trang trại bị bỏ hoang. Việc của từng nhóm được chia theo lều trại là phải đi tìm thức ăn cho bản thân, không được rời khỏi nơi cắm trại, cũng không được sử dụng điện thoại gọi đồ ăn đến.

Tỉnh lại nhưng sức khỏe Dương Mị không tốt, tinh thần còn sốc vì mới bị rơi xuống hồ, nên chị được đặc quyền ở lại lều trại nghỉ ngơi. Ba người còn lại cùng với mọi học sinh khác phải đi sâu vào rừng, vượt qua nỗi sợ hãi và tìm được thức ăn về. Nếu không... nhịn đói cả hai ngày trời cắm trại.

Bầu không khí giữa ba người coi bộ chẳng được thoải mái lắm, có gì đó đang đè nặng lên từng nhịp thở của họ. Lãnh Nghiêm Mạc đi giữa, che đi hiềm khích của Mạn Hữu Dư dành cho Doãn Nhược Nhi.

“Tôi đã vì anh, lặn lội vượt qua cả một chặng đường dài. Thế mà, chỉ mới một quãng thời gian ngắn ngủi...” Một quãng thời gian ngắn ngủi của Doãn Nhược Nhi, bằng với con số hơn mấy ngàn năm. Cũng đúng, nàng chỉ mới chợp mắt một chút thôi mà. Đâu có nghĩ đến việc thời gian tàn nhẫn chẳng chờ đợi nàng tỉnh dậy. Hay nói cách khác, Đông Khuê đã ban cho nàng thứ mà nàng chẳng hề muốn:“Đây là hình phạt của huynh sao, Đông Khuê?”

Mạn Hữu Dư bước chân nhanh hơn, anh không muốn nghe những lời lảm nhảm của nàng. Chỉ cần sơ ý nhìn thấy Doãn Nhược Nhi thôi, thì cả người Mạn Hữu Dư như bị ngọn lửa ác tâm thiêu cháy, sợ rằng không kềm chế được cơn giận, ra tay đánh nàng lúc nào chẳng hay. Anh tự đổ lỗi cho bản thân, vì một phút lơ là không cảnh giác mưu đồ của Doãn Nhược Nhi, nên anh đã rời đi. Để cho Nhược Nhi có cơ hội tiếp cận Dương Mị. Và Doãn Nhược Nhi đã thành công khi làm tổn thương Dương Mị. Ngay từ đầu anh không nên dễ dãi với Nhược Nhi.

Doãn Nhược Nhi không hề hay biết, trong lòng Mạn Hữu Dư ngộ nhận nàng yêu anh. Vì ghen tuông mà trở nên điên rồ như thế! Anh hiềm nghi nàng chỉ vì một chút hiểu lầm nhỏ, thậm chí còn không thèm nghe lời giải thích.

“Đông Khuê!” Nàng nhanh chân chạy theo, tay nắm lấy góc áo anh:

Mạn Hữu Dư dừng lại, bực tức giật mạnh góc áo. Giọng nói mang theo sự lạnh lẽo:“Sao? Vẫn còn nghĩ tôi là Đông Khuê à?”

Doãn Nhược Nhi nước mắt nhạt nhòa, nghẹn ngào nói:“Huynh là Đông Khuê của muội mà! Đông Khuê, huynh là người hiểu rõ muội nhất. Huynh phải tin muội!”

“Dựa vào cái gì? Vì tôi giống Đông Khuê nên phải tin em? Tôi còn chẳng biết em là ai. À không... tôi biết chứ... em là loại rắn độc, hiểm ác nhất mà tôi từng gặp phải.” Mạn Hữu Dư nhếch môi, cúi đầu gần sát khuôn mặt Nhược Nhi, khom lưng, mang theo chất giọng khinh bỉ, miệt thị nàng. Không dừng ở đó, anh còn ví Doãn Nhược Nhi như một con rắn độc, mồm mép lươn lẹo, tâm hồn chỉ mang theo sự đen tối, độc ác. Dơ bẩn!

“Đông Khuê!!!” Nhược Nhi không thể nào kềm chế được cảm xúc đau đớn trong tim, anh đang hành hạ nàng bằng những lời cay độc nhất sao? Doãn Nhược Nhi khóc nấc như một đứa trẻ bị mắng oan:“Anh chính là có ác ý!”

Cứ nghĩ rằng nếu Doãn Nhược Nhi khóc, thì Mạn Hữu Dư sẽ đau lòng, cảm thấy có lỗi, nhưng...

Những giọt nước mắt mặn đắng rơi trên má Doãn Nhược Nhi càng tăng thêm sự chán ghét trong lòng Hữu Dư. Anh cười cợt, quay lưng đi, không quên trao cho nàng những lời nói tựa con dao găm sắc bén, anh chính là cố tình đâm xuyên qua trái tim nàng:“Tôi chính là có ác ý. Loại người như em không đáng tồn tại trên thế gian này. Cho nên tốt nhất hãy... biến đi!”

Doãn Nhược Nhi lùi về sau, cố gắng tìm điểm tựa để không ngã quỵ xuống đất. Nàng thật yếu đuối, kể cả lúc Lãnh Nghiêm Mạc lừa gạt tình yêu của nàng, nàng cũng chưa từng cảm thấy đau đớn như thế. Vậy tại sao... tại sao trái tim Doãn Nhược Nhi như bị bàn tay ai đó bóp chặt, không những vậy còn nhẫn tâm mang nó ra khỏi lồng ngực nàng để mà trêu đùa, dẫm đạp. Khiến tâm trí nàng trống rỗng. Thân thể trở nên lạnh buốt. Rất lạnh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play