Mùa xuân năm 2018, tức là hai năm trôi qua, cô thật sự đã quên họ, chắc bạn cũng biết họ là ai rồi phải không? Cô ngày ngày chìm đóng trong sự đau khổ cùng với mỗi tình đầu kết thúc một cách nhanh chóng.
Một ngày vào mùa xuân, tại ngôi trường cấp 3 Zinni. Cô ngồi trong lớp, đôi mắt buồn rầu hướng ta ngoài cửa sổ. Cô thầm nguyền rủa người con trai kia. Cô ghét anh, cô hận anh, cô muốn giết anh – người con trai hiện đang ở Pháp – một đất nước lạnh giá với những bông tuyết rơi cùng đôi uyên ương đáng xuống địa ngục.
-Ê
Cô giật mình hướng mắt theo tiếng gọi, là con bạn thân của cô – Hoàng Anh ( đừng bảo con gái không được tên Hoàng Anh nhá)
-Cậu bao nhiêu tuổi rồi?
-17, tất nhiên là bằng tuổi cậu rồi. – cô nói
Con bé lấy ghế ngồi cạnh tôi, trường tôi mỗi người ngồi mọt bàn.
-Đừng rầu rĩ nữa, dù sao thì thằng chết bằm đó cũng đi rồi. – con bé an ủi cô
-Đừng thương hại tớ!!! – cô đứng dậy, bước ra khỏi lớp để lại cái nhíu mày của Hoàng Anh.
Cô bước xuống can-teen, cô quyết định sẽ ra nước ngoài du học, một phần vì muốn kiến thức tăng thêm, một phần vì muốn quên đi quá khứ kia. Vào quầy đồ ăn, lấy một ít súp và lon nước cam, cầm khay thức ăn, cô tiến thẳng ra chỗ ngồi gần cửa sổ. Đây là một cái bàn màu trắng, phía trước có một cái máy tình bẳng cho học sinh nghịch. Cô đưa tay chạm vào nút công tắc. Cô lên facbook, nghịch một lúc thì…
-Này!
Cô giật bắn mình, quay lại phía sau:
-Lại là cậu à, Hoàng Anh! – cô nói
-ừ, sao vậy?
-à ko có gì.
-Xem gì vậy? – con bé hỏi
-À, chỉ là lên face nghịch chút thôi – cô trả lời
-Ừ… ấy, tớ cho cậu xem cái này, đây là MV đang đứng đầu tất cả các bảng xếp hạng đó. – Hoàng Anh nói
[TFBOYS – Chính em ] – Hoàng Anh ấn vào chiếc máy, còn cô ngồi ăn.
-Này xem đi
Cô ngước mắt lên, quen không? Cô tròn xoe mắt, dừng tất cả lại. Cái cảm giác y hệt cái cảm giác lần đầu cô nhìn thấy MV của họ. Cô nhớ ra họ rồi….
-“Đây là các anh mà, thật không ngờ là lại được gặp các anh trong hoàn cảnh này” – cô nghĩ mà muốn bật khóc.
- Sao? Thích rồi hả? – Hoàng Anh hỏi
Cô tỉnh lại, tắt MV đi. Nói một câu rất liên quan:
-Cậu ra chỗ khác đi!!!
Hoàng Anh tròn xoe mắt, con bé bước ra khỏi cái bàn của cô.
-“Đến từ TQ, hay mình đi du học ở đó đi, hiện tại Khải Ca đang 19 tuổi, vậy đến lúc anh ấy 25 tuổi mình, mình nhất định sẽ phải trở thành bạn gái của anh ấy” – Cô nghĩ và lao thẳng đến phòng đừng đồ của khối 11, lập tức thông báo cho mẹ của cô biết
Hai năm sau
-Những hành khách trên chuyến bay VN*** đi Bắc Kinh, Trung Quốc, xin vui lồng đến cửa số 9 để chuẩn bị khởi hành. Xin cảm ơn và chúc quý khách có một chuyến bay vui vẻ - giọng cô tiếp viên vang lên
Cô tạm biệt mẹ, bạn bè và lên dường đi du học, à không, cũng không hẳn là đi du học, đi tìm tình yêu thì đúng hơn…
Ở một biệt thự nằm giữa thành phố Bắc Kinh, TQ. Soái ca của Tiểu Bàng Giải đang trong phòng ngủ. Khải bật dậy, lên cỗ tủ quần áo, lấy tấm di ảnh của 4 năm trước. Nhìn vào tấm ảnh đó, bất giác một giọt nước mắt rơi xuống, nói:
-Anh nhớ em, Lưu Anh Nhi…
Anh ôm lấy tấm ảnh đó, khóc nức lên, Anh Nhi đã rời xa anh mãi mãi, là mãi mãi. Anh căm hận căn bênh ung thư máu đó, nó đã cướp đi người mà anh yêu thương nhất. Tuy vẫn còn fan bên cạnh, giúp anh đỡ đi phần nào những nỗi buồn, nhưng nó vẫn còn đâu đó trong tim anh và đôi khi nhói lên một cái, âm thầm đâm hết nhát dao này đến nhát dao khác khiến tim anh rỉ máu. Đó là những giọt máu của nhớ nhung, của yêu thương, và cũng là của trách móc. Nhớ lại năm xưa, anh lại càng ghét cay ghét đắng câu nói “Em không sao” của Nhi. Chỉ vì một từ ko sao đó thôi mà tình yêu giữa hai người chấm dứt. Cái nỗi đau đó đôi khi anh tưởng mình đã quên được Nhi, nhưng càng cố quên, anh càng nhớ rõ, nhớ rất rõ nụ cười đông điếu của Nhi, răng khểnh trái đáng yêu của Nhi, sự trong sáng, tốt bụng như thiên thần ấy của Nhi. Làm sao anh quên được em chứ, Tiểu Nhi?