Tiếng vó ngựa mạnh mẽ, từ đằng xa chỉ nhìn thấy đám mây bụi cuồn cuộn mà con ngựa để lại. Mạc Tư Kỳ đứng trông theo... khoảng cách ngày một gần hơn, là thân ảnh quen thuộc của Tư Đồ Ngạo.

Mọi khi nàng mặc y phục màu đen trông rất mạnh mẽ, uy phong, hiện tại một thân bạch y càng thật sự đẹp mắt, thanh thuần thoát tục cách xa thế nhân, làm người ta có cảm giác không dám lại gần vì sợ vấy bẩn nàng. Nàng cưỡi ngựa, lao nhanh như gió, thật mạnh mẽ, thật tiêu soái phong trần, vẻ đẹp vạn người mê.

Tư Đồ Ngạo thắt chặt dây cương, con ngựa dừng lại trước mặt Mạc Tư Kỳ, thật hoàn hảo. Nàng vuốt vuốt cổ ngựa ý muốn cảm ơn nó vì đã để nàng cưỡi cả đoạn đường dài, quay sang nhìn Mạc Tư Kỳ thấy hắn một chút phản ứng cũng không có, bèn châm chọc.

- Sao hả, chẳng lẽ bộ dạng ta cưỡi ngựa đẹp đến nỗi làm chàng thất lạc hồn phách rồi hay sao?

- Phải nga, bộ dáng nàng rất đẹp mắt. – Mạc Tư Kỳ tấm tắc khen.

- Đùa giỡn với chàng thật không vui chút nào. – Tư Đồ Ngạo nhảy khỏi yên ngựa dắt ngựa vào thành. Nếu ở hiện đại, đứa nào mà tự luyến còn không phải bị cả đám nháo nhào chửi hói đầu luôn hay sao? Cái thời đại này nhàm chán quá đi.

- Ta nói thật mà! – Mạc Tư Kỳ lẽo đẽo theo sau.

- Nhàm chán!

- Ách... hi hi... ta quên nàng không thích người khác khen mình.

-...

Mạc Tư Kỳ dẫn Tư Đồ Ngạo về khách điếm nghỉ ngơi trước, sau đó mới chậm rãi nói cho nàng nghe về những tin tức hắn điều tra được trong mấy ngày gần đây.

- Tư Kỳ, chàng nói Tô viên ngoại ở thành Đông đang giữ thứ chúng ta cần hay sao?

- Đúng vậy, nhưng cũng chỉ là điều tra theo lời đồn đãi của mọi người, không ai khẳng định nó là Ngọc Đoản Hồn. Ta chỉ dựa vào những gì nàng miêu tả mà đoán vậy thôi.

- Chàng cho người lẻn vào Tô gia chưa?

- Đã cho người đến kiểm tra nhiều lần nhưng không phát hiện được tin tức, cho người uy hiếp hắn cũng không lấy được tin tức gì.

- Có khi nào hắn lừa gạt chàng?

- Ta không nghĩ như vậy, hắn là kẻ tham sống sợ chết, nhất định không dám gạt ta. Phỏng chừng ngay cả hắn cũng không biết thứ mà mình giữ là thứ gì.

- Chẳng trách trên giang hồ hoàn toàn không có một chút tin tức. Nhưng sao chàng lại khẳng định là hắn đang giữ?

- Ta từ trong miệng hắn biết được nhà hắn có một viên ngọc, khi còn sống cha hắn đã mua từ ngoại quốc; lúc cha hắn chết, thấy không có giá trị nên chôn theo cha hắn. Nhưng ta cho người tìm kiếm vẫn không tìm ra mộ phần lão Tô gia đâu cả, sau đó mới biết cha hắn theo lời một tên đạo sĩ nói sau khi chết phải chôn ngay trong phủ để cho hắn dù chết cũng là con ma giữ của, đời đời kiếp kiếp cũng không sợ gia tài nhà họ Tô bị tiêu tán.

Tư Đồ Ngạo rùng mình, sao trên đời này còn có những loại người coi tiền thật sự quan trọng hơn cả mạng như vậy chứ?

- Nói như vậy muốn lấy được Ngọc Đoản Hồn phải bới nát nhà họ Tô lên?

- Đúng vậy, vì vậy cần được sự đồng ý của hắn, nếu không sẽ động đến quan phủ, rất khó giải quyết.

- Chuyện này có vẻ rắc rối hơn ta nghĩ.

- Nàng đừng vội lo lắng, ta còn biết được một chuyện khá thú vị.

- Hửm ~... Chuyện gì vậy?

- Lão Tô keo kiệt không dám lấy nhiều nương tử cho nên trên dưới Tô gia chỉ có độc nhất một nữ nhi. Hoàng đế Hiên Viên Quốc lại ban hôn phối cho nàng ta cùng Hiên Viên vương gia.

- Là vương gia nào?

- Nàng nghĩ xem người nào có thể khiến cho hoàng đế bận tâm đến hôn sự của hắn?

- Hiên Viên Vô Song?

- Đúng là chỉ có nàng mới dám gọi thẳng tục danh của hoàng thất.

- Nói như vậy...

- Có cô nương nào nguyện ý gả cho một tên phế nhân? Nàng ta là cành vàng lá ngọc, quen được nuông chiều, nàng ta còn không biết giữ đức hạnh, ngoài mặt lương gia thục đức bên trong thối nát, âm thầm cấu kết với rất nhiều nam nhân... cho nên vừa nhận được chiếu chỉ liền bỏ nhà chạy theo nam nhân rồi.

- Phàm nhân! - Tư Đồ Ngạo nhếch mép cười khinh bỉ, những kẻ chỉ nhìn vào về ngoài của người khác mà đánh giá họ thì thật là ngu ngốc.

- Ngạo nàng thông minh như vậy, nàng nói xem bước tiếp theo chúng ta nên làm gì? – Mạc Tư Kỳ cười đến xinh đẹp.

Tư Đồ Ngạo liếc hắn, cái tên này lúc hại người đều cười đến yêu nghiệt như vậy, chẳng lẽ còn không đúng.

- Chàng muốn dùng một tân nương để đổi lấy sự đồng ý của lão họ Tô.

- Đúng vậy nga. Chúng ta làm một cuộc trao đổi, nói với hắn nếu mọi chuyện vỡ lỡ tội lỗi có thể đổ hết lên đầu chúng ta, không tin là hắn không đồng ý.

- Chàng muốn gánh tội chết thay hắn? – Tư Đồ Ngạo châm chọc.

- Cũng không phải, chúng ta tìm một nữ nhân bần hàn đến làm tân nương, vinh hoa phú quý hưởng không hết làm sao lại có người không đồng ý. Chúng ta lấy được thứ mình cần liền tẩu thoát, Hiên Viên hoàng đế dù tài giỏi đến đâu cũng không thể nào tìm thấy chúng ta.

- Tên hồ li đó không thể, không có nghĩa tên vương gia đó không tìm ra chàng. – Tư Đồ Ngạo mỉn cười.

- Tên vương gia phế vật đó, hắn có thể sao? – Mạc Tư Kỳ dự cảm không lành.

- Hắn ta chính là kẻ thâm tàn bất lộ, người đứng đằng sau Thiên Hương Lâu còn có Thất sát và Ám các đứng đầu trên giang hồ hiện nay. – Tư Đồ Ngạo vân đạm kinh phong.

- Hả? Quả thật không nghĩ tới? Vậy chúng ta phải làm thế nào? – Mạc Tư Kỳ như nuốt phải quả trứng, hắn đã quá xem thường người khác rồi.

- Cũng không có gì ghê gớm, chỉ là hơi vất vả một chút. Không cẩn thận không khéo sẽ làm liên luỵ đến cửu tộc nhà họ Tô.

- Ý nàng là...

- Lần này ta phải tự mình ra tay!

Thân phận của Hiên Viên vương gia quả là không có gì ghê gớm đối với nàng nhưng cũng không có đơn giản như nàng nghĩ, bởi vì khi nàng gặp được Hiên Viên Vô Song, mọi rắc rối của cuộc đời nàng mới chính thức bắt đầu...

Buổi sáng đẹp trời, Mạc Tư Kỳ cùng Tư Đồ Ngạo đi dạo khắp kinh thành Đăng Châu để xem xét tình hình. Hiên Viên Quốc khác hẳn với Đông Li Quốc, đây là đất nước gặp nhiều khó khăn nhất trong tứ quốc vì thường xuyên đón nhận khắc nghiệt của khí hậu tự nhiên. Nhưng cũng là đất nước bắt nguồn của nhiều văn nhân danh sĩ nổi tiếng nhất trong thiên hạ, vì vậy con người nơi đây cũng điềm đạm và nho nhã hơn rất nhiều.

Tư Đồ Ngạo dạo quanh một vòng liền cảm thấy rất thích nơi này, đi đến quán trọ nào cũng nhìn thấy sĩ tử đàm đạo văn thơ, ôn tồn lễ độ. Đây có lẽ là lý do khiến Hiên Viên Quốc là nước binh lực yếu nhất tứ quốc nhưng bàn về mưu lược thì chính là nước đi đầu.

Tư Đồ Ngạo và Mạc Tư Kỳ đến một khách điếm dùng bữa, sẵn tiện nghe ngóng tin tức.

- Hai vị khách quan, xin mời vào trong. – tiểu nhị tiếp đón

Hai người ngồi vào bàn trên lầu hai, rất thoáng mát sạch sẽ.

- Hai vị công tử xin hỏi muốn dùng gì?

- Một bình trà thượng hạng. – Tư Đồ Ngạo

Thường thì đi đến quán ăn, Tư Đồ Ngạo chỉ thuận miệng gọi một bình trà, còn đồ ăn là do Mạc Tư Kỳ gọi, dần dà hình thành những thói quen nhỏ, rất ăn ý.

Trong khách điếm cũng có vài sĩ tử ngồi đàm luận về thơ. Tỷ dụ như bàn bên cạnh.

- Điêu huynh, ta hôm qua nhằm lúc cao hứng, ta làm một bài thơ, huynh nghe xem có thể nghe ý đồ ta gửi gắm vào đó hay không? – Một văn sĩ nói với vị bằng hữu của hắn.

- Hảo, Cao đệ, đệ thử ngâm cho ta nghe xem.

- Huynh nghe cho rõ nha! – Người kia lắng giọng ra vẻ:

”Sương đầy ứ đọng lá hoe vàng

Lặng vắng trăng đèn không ngõ sang

Đường mộng khuất xa người mãi đợi

Bến mơ mờ lạnh nguyệt hoài than

Phương buồn dạ tủi lòng cay đẫm

Xứ lạ hồn đau lệ đắng tràn

Vương vấn gợi sầu thu ảo ảnh

Thương chàng thổi khúc nhạc tình tang.”

Trích “Tình thu còn động” – thể thuận nghịch độc của Thy Lệ Trang)

- Thơ đệ làm cũng rất khá nhưng sao giọng thơ lại là của nữ nhân? – Vị Điêu ca ca thắc mắc.

- Huynh nghĩ xem, chúng ta làm thơ phải đứng ở góc độ của mỗi người thì thi từ mới muôn hình vạn trạng, mới không nhàm chán được chứ. Mà ta hỏi huynh là huynh có nghe ra ý đồ của ta gửi gắm trong đó hay không?

- Bây giờ đang vào mùa thu, đệ sáng tác bài này thật quá hợp cảnh hợp tình, ta nói như vậy có phải không?

- Ây du... không phải, huynh thử nghĩ kỹ xem... - tiểu đệ họ Cao nóng lòng.

Tư Đồ Ngạo ngồi một bên, môi bạt vẽ ra một đường cong hoàn hảo nếu không cải trang nhất định sẽ khiến bao nhiêu mạng người hy sinh oan uổng. Trà đã đem lên, nàng tiện tay rót đầy một chén, thong thả uống cho thấm họng, rồi vu vơ ngâm:

- “Tang tình một khúc trổi chàng thương

Ảo ảnh thu sầu gợi vấn vương

Tràn đắng lệ đau hồn lạ xứ

Đẫm cay lòng tuổi dạ buồn phương

Than hoài nguyệt lạnh mờ mơ bến

Đợi mãi người xa khuất mộng đường

Sang ngõ không đèn trăng vắng lặng

Vàng hoe lá ứ đọng đầy sương”

Hai vị khách bàn bên trố mắt nhìn sang.

- Hay... rất hay... Ế, sao ta nghe câu chữ hao hao giống thơ của đệ vậy? – Điêu ca vừa khen vừa thắc mắc.

- Còn hao cái gì nữa là ngược độc thơ của ta đó. – Cao lão đệ tỏ ra rất ngạc nhiên, ngay cả thơ của hắn sáng tác hắn cũng không thể đọc qua một lần rồi nhớ kỹ từng chữ như vậy đâu, huống chi lại nghịch đảo từng chữ, thật khâm phục.

- Hay, thì ra đây là ý đồ mà đệ nói đến, đệ thật là tài giỏi. Nhưng mà huynh đài đây cũng thật không thể xem thường, vừa nghe liền thuộc từng chữ. Trí nhớ thật quá tinh tường đi. – Điêu ca

- Điêu huynh nói phải. Vị huynh đài này, tại hạ là Cao Hiếu Quán, đây là huynh đệ đồng môn của ta Điêu Các, không biết huynh đài cao danh quý tánh là chi. – Cao đệ

Lâu lâu mới có dịp người ta hỏi thăm tên tuổi của nàng, thời gian lại còn dư dả như vậy, Tư Đồ Ngạo dĩ nhiên không bỏ qua cơ hội tự tiến cử một phen rồi. Vậy là nàng trịnh trọng hắn giọng:

- Tại hạ đi không đổi tên, ngồi không đổi họ gọi là Tư Đồ Ngạo, rất hân hạnh được quen biết hai vị huynh đài đây.

Mạc Tư Kỳ ngồi một bên phì cười, ở chung với nàng lâu như vậy còn không biết tính nàng hay sao? Nói nàng cường hãn, nàng chính là đại cường hãn; nói nàng phúc hắc, nàng chính là kẻ phúc hắc vô trù; còn nói nàng là tên vô lại, thì nàng quả thật vô sĩ không ai bì kịp, nàng nói nàng đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Tư Đồ Ngạo là tên của nữ nhân hay sao?

- Tư Đồ Ngạo! Hảo! Tên hay, tên rất hay! Ngông cuồng, tiêu soái rất hợp với huynh. – Điêu ca tấm tắc khen.

Cái này thì quá đúng với tâm ý của nàng rồi, nghĩ ra cái tên hay như vậy cuối cùng cũng có người khen, tự nhiên thấy cái tên này đúng thật là đáng yêu đi. Thế nhưng ngoài mặt vẫn nói:

- Tên là do phụ mẫu đặt ra, cũng chỉ để xưng gọi, ta chỉ sợ bản thân không tài cán sẽ hổ thẹn với kỳ vọng của họ mà thôi.

- Tư Đồ huynh thật khiêm tốn, theo tại hạ thấy người có trí nhớ tinh tế như huynh hẳn là một người rất sáng dạ, gia phụ nhất định sẽ rất tự mãn*. – Cao đệ

(*tự mãn được dùng như một lời khen tặng, chữ tự mãn mang ý nghĩa tự hào, trong tiếng Hoa và Nhật nó mang ý nghĩa tốt, trong tiếng Việt lại có ý nghĩ là tự cao tự đại, chảnh...)

- Được quen biết huynh thật cao hứng. Có gì mong huynh chỉ bảo thêm. – Cao đệ

- Không dám, không dám. – Tư Đồ Ngạo cũng rất thích tên này nha, ở thời đại này thể thơ Thuận nghịch độc vẫn còn chưa có phổ biến đâu, chứng tỏ hắn rất có tài, lại còn tên họ giống với Lan Lăng Vương* nữa, thần tượng số một của nàng!

(*Lan Lăng Vương: Tư Đồ Ngạo đã từng nhắc đến trong “” vui lòng xem lại)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play