Trời đã xế chiều, ánh tịch dương bao phủ lấy cảnh vật, nhuộm không gian chìm trong sắc trời buồn. Cánh đồng oải hương tím nhạt, vài cánh hoa tàn úa hòa vào gió khẽ khàng múa điệu múa cuối cùng trước khi trở về với đất mẹ.
Giữa cánh đồng oải hương thơm nồng có một bóng người. Hoàng hôn phủ lên mặt cô gái một sắc màu óng ánh, lưu lại trên đôi mắt to tròn trong veo của cô. Nguyệt Lạc bước từng bước chậm rãi, ngón tay thon dài, trắng ngần vuốt ve từng cánh hoa tím nhạt. Cô yêu oải hương, chẳng phải vì vẻ ngoài mà vì nó khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn khi buồn. Cô cười nhạt, liệu có mấy ai biết ẩn sâu trong nó là một câu chuyện đủ bi thương, đủ đau đớn để người ta nhớ mãi không quên? Đi sâu vào bên trong, cô bắt gặp một bóng người cao lớn nhưng vô cùng cô đơn. Mặt trời đã sắp lặn, chỉ còn thưa thớt vài vạt nắng cuối ngày, Nguyệt Lạc bỗng dưng muốn đưa tay lên, chạm vào bờ vai rắn rỏi kia, muốn xua đi cái nét cô đơn mà cô dễ dàng nhận ra ở anh.
Bước lên phía trước vài bước để lại gần anh. Ở khoảng cách gần như thế, cô đã nhìn rõ khuôn mặt anh, một khuôn mặt tuấn tú, môi mỏng lạnh nhạt, đôi mắt đen sâu và sắc. Anh giật mình nhìn cô nhưng vẫn không nói một lời, lẳng lặng ngồi xuống. Cô cũng ngồi xuống theo anh, mỉm cười hỏi:
- Anh tên gì?
- Cô là ai? - Không phải một cái tên như cô mong đợi, anh hỏi lại cô.
- Xem như là người lạ mới quen đi- Cô ngước đôi mắt trong veo lên nhìn anh.
- Mục Hàn- Anh vẫn giữ nguyên nét lạnh lùng cố chấp.
- Mục Hàn... Tên anh hay thật đấy!- Nguyệt Lạc lặp lại tên anh một lần nữa rồi thích thú cười như một đứa trẻ.
Đáp lại cô chỉ là sự yên lặng... Cô hơi thất vọng nhưng rồi lại cất tiếng:
- Anh cũng thích oải hương à?
- Ừ!
- Em kể anh nghe truyền thuyết về loài oải hương nhé!
- Ừ!- Anh chỉ ừ một tiếng rồi lại im lặng.
- "chuyện kể rằng:
Ngày xưa ở 1 làng quê nhỏ yên bình, có 2 đứa trẻ vẫn thường hay chơi đùa trên cánh đồng hoa oải hương ở dưới chân đồi. Chúng rất thích đến đây vào mỗi buổi chiều, để được nằm dài trên cánh đồng hoa, thả hồn vào mây gió, để được ngắm trời, mây và những bông hoa tím đung đưa theo làn gió nhẹ.
Cũng trên cánh đồng hoa oải hương, 2 người đã hẹn ước khi nào lớn lên sẽ cưới nhau. Cô bé ngắt 1 cành hoa oải hương tách đôi và cho vào 2 chiếc lọ nhỏ xíu, mỗi người giữ 1 lọ.
Một ngày kia, 1 chuyện không may đã xảy ra. Một tai nạn đã khiến cậu bé phải nằm bất tỉnh trên giường bệnh. Bố mẹ cậu phải đưa cậu ra nước ngoài chữa trị.
15 năm sau. Cậu bé ngày xưa nay đã trở thành ca sĩ nổi tiếng. Anh trở về làng quê cũ để tìm lại những ký ức về tuổi thơ đã mất sau tai nạn. 15 năm sau, kể từ ngày cậu bé ra đi cô bé vẫn chưa từng rời khỏi làng quê 1 lần. Cô mở 1 trang trại trồng hoa ngay dưới chân đồi, nơi có cánh đồng hoa oải hương thơm ngát. Hàng ngày cô vẫn đứng trước cánh đồng hoa oải hương, nhìn những bông hoa tím đung đưa theo chiều gió, và hy vọng một ngày nào đó anh sẽ trở về.
Vào một buổi chiều khi chàng trai đi dạo, anh đi về phía chân đồi nơi có cánh đồng hoa oải hương tím biếc.Hai người đã gặp lại nhau sau 15 năm xa cách, nhưng thật trớ trêu thay, họ không thể nhận ra nhau. Họ nói chuyện với nhau, trở thành bạn, họ kể chuyện cho nhau nghe. Chàng trai kể về chuyện anh trở về là để tìm lại ký ức. Anh đưa cho cô xem chiếc lọ nhỏ bên trong có bông hoa oải hương mà anh đã giữ bấy lâu nay, cô gái liền nhận ra đó chình là cậu bé ngày xưa, người mà cô đã chờ đợi 15 năm nay.
Hàng ngày cô đưa anh đi đến những nơi mà trước kia hai người từng đến, kể cho anh nghe những kỷ niệm ngày xưa của hai người. Sau một thời gian anh cũng nhớ lại được những chuyện từ quá khứ. Họ yêu nhau, và có khoảng thời gian vui vẻ hạnh phúc bên nhau.
Tưởng rằng từ đây họ sẽ được sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi, nhưng ai ngờ đâu, số phận lại một lần nữa chia cách hai người. Cô gái bị mắc một căn bệnh hiểm nghèo. Trước lúc ra đi cô gái đưa cho chàng trai cái lọ thuỷ tinh nhỏ và nói với chàng trai: "Anh hãy giữ lấy chiếc lọ này, nhìn thấy nó như là thấy em, như vậy chúng mình sẽ được ở bên nhau mãi mãi".
Sau khi cô gái ra đi, chàng trai vô cùng đau khổ. Anh quyết định sẽ vẫn ở lại, tiếp tục trồng hoa trên mảnh đất mà người yêu anh đã trồng. Mỗi buổi chiều anh lại ra đứng trước cánh đồng hoa oải hương, nhìn những bông hoa tím đung đưa theo chiều gió, chờ đợi, đợi một ngày nào đó cô sẽ theo những làn gió trở về bên anh. " Câu chuyện thật buồn phải không anh? Giá như, số phận đừng trớ trêu đưa họ trở về bên nhau, cho họ tìm thấy nhau thì hôm nay họ đã không phải đau đơn như vậy. Dù sao kí ức vẫn mãi chi là kí ức thôi...- Cô ngừng nói, nhìn anh.
- Phải! Giá như cuộc đời đừng trêu người như thế....- Anh chỉ bỏ lửng câu nói rồi im lặng ngắm nhìn cánh hoa oải hương trong tay.
- Đã không còn sớm nữa, em phải về thôi, tạm biệt anh. Hy vọng em sẽ sớm được gặp lại anh- Cô đứng dậy phủi bụi trên tà váy trắng tinh khôi, nghiêng đầu chào anh.
- Về cẩn thận, cũng đừng nên gặp lại tôi. Thế nhé!
Nguyệt Lạc sững người nhưng vẫn giữ nguyên nét cười:
- Chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại nhau mà! Tạm biệt!
Đi đã xa, cô chợt dừng chân, nói lớn:
- À! Em tên Nguyệt Lạc anh nhé!
- Nguyệt Lạc?- Anh mấp máy môi, nở nụ cười với gió...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT