Bàn tay trái như bạch ngọc chạm trổ của cô đó, vốn có màu hồng hồng nhuận nhuận, bây giờ đã như kết một tầng băng, thoáng
nhìn như bàn tay xanh rờn lạnh lẽo của người chết.
Đẹp muốn làm người ta lạnh cả lòng.
Bàn tay của Đường Phương trước giờ vốn mát lạnh.
Năm xưa Tiêu Thu Thủy nắm tay cô, cũng bị lạnh cho giật mình, y đã nói :
"Sao mà lạnh quá vậy, bàn tay của em đó".
Có điều, hiện tại, bàn tay trái còn lạnh tựa băng đá, lạnh đến mức lúc bàn tay phải nắm lấy bàn tay trái, bàn tay phải cảm thấy ấm áp như ánh
dương quang mùa xuân.
"A", Đường Phương bị mình tự làm cho mình lạnh giật cả mình lên, run khẽ lên một cái trong lòng.
Chất độc của Khoái Chiến Phong, lợi hại dường thế.
"Nếu không phải cao thủ trong Độc Tông là Ôn tứ đệ ở đó, còn có Lôi nhị ca
dùng hỏa dược làm dẫn liệu để thi kim châm, rồi lại dùng hùng hoàng châm cứu, e rằng đến bây giờ cháu còn chưa tỉnh lại".
Đường Nã Tây nói, "bọn họ vì thương thế của cháu, đã hao phí không ít khí lực".
Đường Phương trừ chuyện cảm thấy lạnh ra, còn cảm thấy chóng mặt.
"Tại sao cháu lại bị vậy nhỉ?"
"Thương thế của cháu còn chưa thuyên giảm, cần phải quan sát một đoạn thời gian".
Đường Nã Tây nói, "Cháu ở lại đây đã, các đương gia trong Ngũ Phi Kim đều
hoan nghinh cháu. Ta sẽ mời Đường Dã và Đường Vật lại chiếu cố cho
cháu".
Đường Phương nghe nói, cảm thấy rầu rỉ quá. Cô lại nghĩ đến giấc mộng lúc nãy.
"Cháu đừng nóng, bệnh, là phải từ từ mới lành lại; võ công, cũng phải từ từ mới luyện thành".
Lôi Dĩ Tấn an ủi nói: "Ám khí của cháu, đều để phía sau cái bồn cá trên
bàn. Nếu có ngày cháu sử lại được mấy thứ ám khí đó, cháu sẽ hết còn đau gì, chất độc trong người cũng đã trừ hết sạch".
"Nhị Thập Tứ
thúc, Lôi bá bá... vì chuyện của cháu, mà làm cho các vị phải bận rộn
phiền phức nhiều quá". Đường Phương nói, cô cũng đang có vẻ nghẹn ngào,
cảm thấy mình thật tình không còn chút sức lực để trói cả gà, trước giờ
cô vốn anh sảng như vậy, bây giờ không khỏi có cảm giác anh hùng thất
thế. Chẳng qua, từ cái trận chiến ở Nhất Phong đình, cô đã thề trong
lòng, nhất quyết không bao giờ rơi nước mắt trước mặt người khác.
"Nếu có thuận tiện, cháu muốn lại bái tạ Đại đương gia và các vị đương gia khác ở nơi này".
Đường Nã Tây và Lôi Dĩ Tấn nhìn nhau mỉm cười.
"Sao?" Đường Phương nghiêng đầu lộ vẻ hiếu kỳ hỏi: "Có chuyện gì bất tiện không?"
"Không có gì".
Lôi Dĩ Tấn nói: "Đến lúc thuận tiện, cháu sẽ thấy ông ta thôi, tuy ông ta không nhất định là sẽ gặp cháu".
Đường Phương nghe không hiểu: "Sao?"
Cô lại đưa đầu nghiêng qua một bên kia.
Đường Nã Tây bỗng chắp tay sau lưng độ bộ tới bên song cửa, dùng một giọng
rất êm ái bình thản nói: "sao, có thích cái Cấu Hương Trai ở nơi này
không?"
"Thích". Đường Phương nói.
Nhưng chuyện cô thích thứ nhất là xông xáo trong chốn giang hồ, thứ hai là về lại nhà của mình.
Hiện tại cô mới biết, sau khi thụ thương có nhà mà về thật là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Trong bụng cô đang nghĩ, nơi đây có đẹp cách mấy, cũng có cái cảm giác thật
xa lạ, những người nơi đây đối xử cô có tốt cách mấy, cũng là những
người xa lạ.
Cô là đứa con gái thông minh tuyệt đỉnh, cô nghe
Đường Nã Tây nói qua chuyện khác, bèn cũng đổi qua chuyện khác, cô lại
nghiêng đầu qua một bên hỏi Lôi Dĩ Tấn: "Ông có hay đánh nhau không?"
Lôi Dĩ Tấn đáp: "Không thường lắm".
"Đánh nhau bao nhiêu trận rồi?"
"Hai trăm mười bốn lần".
Lôi Dĩ Tấn nói, "Lấy một người trong giang hồ ra mà nói, cũng chẳng lấy gì làm nhiều. Ta đã được bốn mươi tám tuổi rồi".
"Đều thắng trận cả?"
Lôi Dĩ Tấn gật đầu, sau đó chầm chậm nói: "Không thắng được, ta không đánh".
"Bị ông đánh thua, có khi nào kiếm ông báo thù không?"
Lôi Dĩ Tấn không trả lời ngay lập tức.
Ông ta dùng một ánh mắt "chiến đấu" nhìn tới Đường Phương.
Nhưng Đường Nã Tây thì hỏi ngược lại: "Cháu hỏi thế làm gì vậy?"
"Cháu hiếu kỳ".
Đường Phương mỉm cười, hai má lúm đồng tiền thật sâu.
Như hai đóa hoa ẩn hiện trong nụ cười mộng mị.
"Cháu không hiểu tại sao Lôi bá bá sát khí đằng dằng như thế, lại có ngoại hiệu Tứ Thiển Hoa hay ho như vậy?"
Đường Nã Tây bật cười.
Ông ta cúi đầu gãy móng tay cáu ghét của mình.
Nhất thời, trong phòng chỉ có tiếng móng tay gãy lách tách, còn có tiếng của mấy con cá đang thở bong bóng trong cái ao ở bên ngoài.
Không biết sao, Đường Phương bỗng có cái cảm giác như lông gáy đang dựng đứng lên.
"Cháu muốn biết hay sao?"
Lôi Dĩ Tấn hỏi cô.
Đường Phương vốn đang có chút run rẫy, muốn trả lời: thôi khỏi cần, nhưng câu nói còn chưa ra khỏi miệng, cái tính quật cường của cô đã đổi thành ra
tiếng: "Vâng".
Bỗng nhiên, phía ngoài ầm lên một tiếng, nước bắn
tung tóe đập vào song cửa, ào ào lên một trận, có mấy chỗ giấy hồ trên
song cửa bị đập thủng qua, nguyên cả cái phòng cũng rung lên một trận,
ngay cả cái bồn cá trên bàn cũng bị chấn vỡ ra, pha lê tan tành ra cả
sàn nhà.
Thể chất Đường Phương đang yếu ớt, cơ hồ như muốn bị té
từ trên giường xuống, Đường nã Tây không biết lúc nào đã đến bên cạnh
giường êm ả không một tiếng động, thò tay ra đỡ lấy cô.
"Đấy
chính là Tứ Thiển Hoa", Đường Nã Tây nói giọng ôn hòa, "Cháu xem, lúc nổ tung lên, không phải là hoa nước gì cũng tung tóe ra bốn phía sao?"
Thoáng chốc, ngoài song cửa có bóng hình thấp thoáng, ít nhất là hai chục
người đã cầm binh khí trong tay, nhất tề xông lại, nhưng chẳng có lấy
một tiếng động.
Lôi Dĩ Tấn lấy từ trong áo ra một con cờ một mặt
có năm con mắt, đưa qua một cái, mấy người xông tới không một tiếng động đó, lập tức đều biến đi không một tiếng động.
Xem ra, nơi đây ngọa hổ tàng long, phòng thủ nghiêm mật, e rằng không kém gì Đường gia bảo.
Một con cá từ lúc có tiếng nổ, bay vào trong phòng, rớt xuống mặt nhà, nửa
thân sau đã bị nổ tan nát, nửa thân trước vẫn còn đang nhảy lóc chóc
trên mặt đất, mở miệng ngáp ngáp chiều khổ sở.
Đường Phương nhìn thấy dáng điệu khổ sở của nó, chỉ muốn dùng ám khí đánh nó chết đi, có
điều cô đã hoàn toàn mất hết năng lực động thủ.
Xem ra, con cá đang bị thương này lại đây giết cô, còn dễ dàng hơn cô lại giết nó xa.
"Lúc nãy cháu hỏi ta: những người bị ta đánh thua, sẽ tìm ta báo thù hay không".
Lôi Dĩ Tấn bấy giờ mới nói từng tiếng một, "cháu thấy sau khi nổ tung một
cái như vậy, bọn họ còn có thể đi tìm người báo thù không?"
Đường Phương yên lặng một hồi, bỗng nói: "Nhị Thập Tứ thúc, xin ông giúp giùm cháu một chuyện".
Đường Nã Tây nhìn nhìn Lôi Dĩ Tấn một cái: "Cháu nói đi".
Đường Phương nói giọng yếu ớt: "Giết giùm cháu con cá đó".
Làm cho lòng cô kinh sợ đó, không phải là chất nổ, không phải là Tứ Thiển
Hoa, thậm chí cũng không phải là con cá đang hấp hối kia, mà là chính cô đã mất đi cái năng lực đề kháng, không những vậy, cô chẳng biết Lôi Dĩ
Tấn đang ngồi nơi đó nói chuyện thong dong, rốt cuộc ông ta đã làm cách
nào làm cho cái ao bên ngoài sân nổ tung lên một cái như vậy.
Bấy giờ, đám nước tung tóe trên song cửa lúc nãy, đang từng giọt từng giọt nhỏ xuống trên bàn trên mặt đất.
Tiếng động rất nhỏ.
"Chú thấy sao?"
"Chất độc Khoái Chiến Phong đã hoàn toàn giải trừ rồi".
"Dĩ nhiên là ta chẳng hỏi chuyện đó".
"Còn chất độc Thập? Điểm đó, thì nó đã tiềm nhập sâu vào tỳ vị của Đường
Phương, nhất quyết là nó không hay biết gì, cho dù có cảm thấy, thì nó
có biết độc dược gì đâu, nhất quyết cũng không giải trừ nổi".
"Nói vậy thì...".
"Nó sẽ cứ tay chân mềm nhũn, mệt mỏi muốn ngủ, tiều tụy ốm o hoài hoài".
"Ta hỏi đây là: nó còn có nội lực gì nữa không?"
"Có. Nhưng vận lên không nổi".
"Nội lực vận lên không nổi, phát không ra, xem như là không có nội lực gì cả".
"Đúng vậy".
"Cùng như là nói, nếu bây giờ nó muốn phóng ám khí ra, cũng chỉ có hình thức, hoàn toàn không có nội lực?"
"Đúng vậy".
"... Đường Vật với Đường Dã tin được không?"
"Tuyệt đối tin được. Chỉ cần Đường Phương muốn luyện ám khí, vì nó mất hết nội lực, sẽ không thể luyện được trong phòng, là vì sẽ rất dễ bị rủi ro tới mình. Chỉ cần nó ra ngoài vườn hoa luyện tập, nhất định sẽ thoát không
khỏi tầm mắt của Đường Dã và Đường Vật, không những vậy, nhất định sẽ
thông tri cho tôi biết".
"Chú nhất định cũng phải thông tri cho ta biết nữa".
"Đương nhiên rồi, nhị ca cũng nhất định sẽ thông tri tam ca. Như vậy, bí quyết Bạt Mặc Đại Tả Ý, Đề Thi Tiểu Lưu Bạch có hình thức không có nội lực đó sẽ bày tận ra trước mắt".
"... Ừm. Đấy là tuyệt kỹ của lão yêu
bà tử. Đã bao nhiêu năm nay, chú và lão nhị đã hao tận tâm sức mới ngộ
ra được, phải có rượu để "bạt mặc" trước mới có thể "tả ý" ra chiêu
được, phải có "thi ý" trước mới có cái hay của "lưu bạch", xém tý nữa đã bị cái câu truyền tụng trong giang hồ là Tả Ý Đại Bạt Mặc, Lưu Bạch
Tiểu Đề Thi làm đi sai đường mất. Như nếu phá không nổi hai thứ ám khí
đó, nhất định không thu thập nổi lão yêu bà tử, nếu lão yêu bà tử ngày
nào còn nắm đại quyền trong tay, Đường gia bảo nhất quyết không thể nằm
trong tay bọn chúng ta".
"Đúng vậy, vì vậy phải làm sao cho
Đường Phương lộ ra bí quyết. Lão yêu bà tử trước giờ rất cưng nó, đem
hai môn tuyệt kỹ đó tận truyền cho nó; tính tình nó quật cường, nếu mà
ép bức, có chết cũng không chịu nói đâu. Cái thủ pháp tự tận của Đường
môn độc đáo lắm, cho dù có phong bế toàn thân huyệt đạo của nó, dùng
dược lực khống chế không cho nó vận chuyển nội kình, cũng không ngăn cản được nó muốn tự tận. Vì vậy, bọn mình phải nhàn nhã ngồi đợi, dùng cái
phương pháp này...".
"Cứ cho nó ở đây hao mòn, hao cho hết năm
tháng, cho đến già, hoa niên qua hết, thời gian phôi pha, một đứa con
gái đẹp đẽ linh lợi hoạt bát như vậy, nếu nó có còn chút kiên nhẫn gì
đó, làm sao còn chịu đựng cho nổi".
"Nhị ca cái kế đó thiệt lợi hại, hại nó rồi, còn muốn bắt nó xem mình như ân nhân nữa".
"Bất quá...".
Gương mặt của Lôi Dĩ Tấn ra chiều ưu lự, mà mặt càng u uất, ánh mắt ông ta
càng lộ vẻ sát khí, "Đường Phương là một đứa con gái thông minh, nếu nó
mà kiên quyết không chịu tập luyện trong sân, cứ núp trong phòng luyện
tập, thà bị rủi ro tai nạn không chịu để lộ bí quyết thì sao?"
"Yên lòng đi, nhị ca, cho dù nó ở trong phòng giết chết mấy con rận, bọn mình cũng biết được nó giết chết mấy con".
Đường Nã Tây đưa móng tay cáu ghét lên môi khẽ cắn, "Nó đến đây rồi, còn bay
lên trời được sao? Chỉ bất quá, không phải nó muốn bái tạ Đại đương gia
sao? Như vậy làm sao xử lý bây giờ?"
"Chuyện đó cũng không sao!" Lôi Dĩ Tấn nói, "Cho nó gặp đi, nếu không, để nó tức bực, ngược lại có chuyện gì khác mất công".
"Đúng, trước hết phải cho nó ổn thỏa vui vẻ cái đã, sau này lấy nó về làm thiếp, cũng ổn thỏa vui vẻ".
"Chú không sợ tính tình nó quật cường lắm sao?"
"Sợ? Có gì phải sợ? Tôi làm cho nó muốn sống cũng chẳng được, không có võ
công, đến lúc đó ngay cả ám khí cũng tiêu hủy đi, tôi muốn nó sao thì
chịu vậy thôi!"
"Nói gì nó muốn chết cũng được sao, với lại nữa,
nó là hậu bối đồng môn với chú; ta xem chú cũng nên thu tâm dưỡng tính,
giao nó cho ta thôi!"
"Nhị ca có ý muốn nó, sao tôi còn có ý gì
khác được, thảo nào lúc nãy nhị ca thấy vẻ mặt của nó... Lúc trước nhị
ca kêu Ôn tứ đệ hạ dược không được nặng lắm, bây giờ tôi mới hiểu ra".
"... hiểu rồi thì tốt lắm. Nếu không phải nó còn có chỗ xài được, lúc nãy nó còn chưa tỉnh lại, ta đã muốn thỏa lòng một phen rồi. Thôi được, lần
này mấy nhà Lôi, Đường, Ôn, Hoa liên thủ hành động, hai món tuyệt kỹ của lão yêu bà tử nhất định phải lấy cho được, phải làm cho xong công
chuyện rồi mới hưởng lạc sau, nói gì thì nói cũng phải nhẫn nhịn một
chút rồi tính".
"Chỉ cần bọn Đường Bi Từ ở Hoa Đầu Bắc đừng lại huyên náo, chuyện này sẽ mười phần chắc chín, nhất quyết không trật đi đâu".
"Đường Bi Từ cũng có cái gan đó sao? Cho dù hắn sinh nghi, rồi kiếm đâu ra
chứng cứ; trừ phi hắn mời được lão yêu bà cả mười năm nay chưa thò đầu
ra khỏi Đường môn, nếu không, hắn làm gì có gan xông vào chỗ Ngũ Phi Kim của Hoa, Lôi, Đường, Ôn tổ hợp lại của bọn mình; còn nếu lão yêu bà tử
tự mình xuất mã, thì đúng ngay vào ý muốn của mình, đi tìm đường chết,
bọn mình đi cầu viện nơi tổng bộ Ngũ Phi Kim, kế hoạch Đồ Cùng lập tức
phát động sớm hơn nữa".
"Do đó, Đường Phương có kêu trời cũng chẳng ai nghe, chỉ còn nước nằm yên cho mình mổ xẻ thôi".
"Đúng vậy".
Lôi Dĩ Tấn và Đường Nã Tây vừa đi vừa nói chuyện, mặt mày đầy vẻ thỏa mãn,
mọi chuyện nhất thiết đều thao túng trong tay, chẳng phải hao phí tâm
sức gì nữa, câu chuyện chuyển qua: "lão nhị còn chưa trở về sao?"
"Ồng còn có chuyện đi làm với bọn Đường Bất Toàn, Lôi Bạo Quang, đi thu thập tàn cuộc chỗ Nhất Phong đình, cái chỗ Hoa Đầu Bắc cũng phải cần lưu ý,
ngoài ra, Ngũ thập thất đệ bị tôi tát một cái trước mặt công chúng, mất
mặt quá chừng, trong lòng không vui vẻ, ổng cũng phải thay mặt tôi lo
chuyện đó, không nên để tôi làm người xấu quá đấy mà...".
Hai người vừa nói vừa đi vòng qua cái ao, càng đi càng xa.
Giữa ao vẫn còn đám hoa đám bèo tan tác trôi lều bều, trôi qua trôi lại giữa con nước xoáy, trôi hoài không đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT