Cả Lâm, Phong, Hân, Huy học nghiêm túc suốt 1 tiếng qua, Phong và Hân đã lộ vẻ mệt mỏi nhưng còn lâu Lâm Huy mới chịu cho họ nghỉ ngời khi chưa làm xong hết đống bài tập được giao thế này.
Cốc…cốc…
- Các con nghỉ chút ăn bánh đi_ Mẹ Lâm mang bánh vào phòng Lâm
- Dạ_Phong, Hân đồng thanh lên tiếng, 2 người này sắp xỉu tới nơi rồi, may mà có mẹ Lâm rat ay cứu giúp, 2 vị “gia sư ác quỷ” này kèm quá chặt, ko hở ra chút nào.
- Ăn nhanh đi, còn gần 300 bài tập toán đang chờ anh đó Phong_Lâm lạnh lùng lên tiếng
- Hức, gì nhiều thế_Phong
- Đối với một tên đầu đá như anh thì chừng đó vẫn chưa đủ để anh khôn ra đâu.
- …..
Hân nhìn thấy Phong như vậy thì cười khúc khích tỏ vẻ khinh thường.
-Hân, cậu cũng ăn mau đi, nãy giờ cậu đã viết xong bài luận đâu_Huy thấy Hân vui như vậy liền tạt một xô nước lạnh vào cô.
-Đâu… tớ có làm mà_Hân chối
- 5 dòng cộng thêm cả câu đề là bài luận văn của cậu à, nói cho cậu biết cậu àm ko làm xong đống bài này thì đừng mong được về nhà.
-Hức_Hân rơm rớm, nhìn qua Lâm cầu cứu.
Lâm thấy Hân đang nhìn mình thì mỉm cười
-Huy nói đúng, cô và Phong mà ko lm hết chỗ này thì… cứ ngủ lại đây, tuy chật nhưng ko thiếu chỗ (ý là dù trời đã tối mù mịt mà vẫn ko xong thì cứ ở lại đó)
- HỨc, ác quỷ_ Phong và Hân đồng thanh
Tại căn nhà bán bánh đó vang lên rất nhiều tiếng nói: nạt nộ, đe dọa, hò hét,….đã phá vỡ một ko gian yên tĩnh thế này
.
.
.
- Z..Z..z…z…z…zz…zz..zz
Lâm, Phong, Huy nhìn nhau rồi nhìn xuống Hân. Trời ạ, con nhỏ này, chưa gì đã ngủ gục rồi, đã thể ngủ còn chảy nước miếng nữa. Haizzz, thật lo quá .
-Huy, cậu đưa Hân về đi, muộn quá rồi._Lâm nói
-Mới có 9h mà con nhỏ này đã lăn ra ngủ, chính vì thế nên tôi mới nói con nhỏ này như con heo.
- Được rồi, chắc nó cũng mệt lắm rồi._Lâm nói
- Ukm, vậy tôi về trước, Phong chưa về được à
- Anh ta còn phải lm hết chỗ này mới được về.
- Vạy tôi đi nhé_Huy cõng Hân trên lưng rồi bước xuống nhà, kêu taxi về
- Rồi, Phong , làm tiếp đi, ko có thời gian ngồi nghỉ vẩn vơ đâu.
- hức, biết rồi
-Mấy cái này đơn giản lắm, làm tí là xong thôi
-Ukm, nhưng sao cô kèm tôi kỹ thế, đã muộn rồi sao ko để tôi về, dù sao đây cũng là việc của tôi mà_Phong hỏi ( p/s: có hàm ý sâu sa nha)
- Tất nhiên rồi, chuyện này cảu anh có liên quan trực tiếp đến tôi vì…….. tôi đã mang tiếng là kèm anh mà anh thi ko được điểm cao thì còn đâu là danh dự của tôi nữa_ Lâm làm bộ mặt ác quỷ nhìn Phong
-…._ “Hức, thừa nhận một tí thì chết người à”
- Ko nói nhiều nữa, làm đi_Lâm nói xông là chăm chú nhìn vào quyển sách mình đang đọc dở
.
.
.
- Lâm…. Có chỗ này tôi ko hiểu_Phong nhìn qua Lâm để hỏi bài thì phát hiện Lâm đã ngủ từ lúc nào. Cũng phải, đã gần 11h rồi mà. Anh vuốt nhẹ mái tóc của cô, từ từ ẵm cô lên trông cứ như là hoàng tử và công chúa vậy.
- Haizzz, lúc bình thường thì hung dữ và lạnh lùng y như khủng long cốt thép vậy, ai mà có thể ngờ được lúc ngủ trông cô lại hiền và đáng yêu như thiên sứ thế này được chứ.
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc giường, đắp chăn cho cô rồi thu dọn sách vở để về. Khi anh sắp sửa bước ra khỏi phòng thì nghe thấy tiếng nói của Lâm.
- Tôi…tôi ko phải quái vật, đừng nhìn tôi như thế, đừng…
Tim Phong khẽ nhói lên, Lâm đang nhớ về “nó” sao, chẵng lẽ đêm nào cô cũng nằm mơ thấy nó.
Anh quỳ xuống bên cạnh chiếc giường nhìn cô thật lâu, anh khẽ thì thầm:
-Lâm, anh… sẽ ko bao giờ nhìn em như thế, sẽ ko phản bội em đâu vì anh yêu em, vậy nên đừng lo lắng hãy ngủ ngoan nhé.
Anh cúi xuống hôn cô, lần này ko phải là hôn trán hay má nữa àm là hôn môi. Phong mỉm cười, là lần thứ 2.
Sáng hôm sau khi Lâm tỉnh dậy thì ko biết tại sao mình lại nằm trên giường, sách vở cũng đã gọn gàng lại hẳn. Đêm qua nằm mơ thấy một người con trai đã kéo cô ra khỏi ác mộng ngày ấy và thì thầm với cô một điều gì đó mà cô ko nghe rõ nhưng có cảm giác rất bình yên.
Suốt 2 tuần liền ôn tập ở nhà Lâm. Đầu óc Phong và Hân cứ quay cuồng mãi, toàn là về công thức toán, lý hóa anh avf bài tập. Mỗi lần muốn bỏ trốn đều bị Lâm và Huy tóm được. Họ choir biết khóc thầm và rủa trong lòng tại sao mình lại nhờ hai người này ôn thi cho. Mặc dù là vậy nhưng có lẽ họ rất vui. Đặc biệt là Phong, anh vui thấy rõ, ngồi học mà toàn cười hề hề như bị tự kỉ khiến Lâm ko ít lần phải ra tay trừng trị anh.
Ông Long thì ko nói gì, nghe Lâm ôn thi với Hân và Huy là cho phép ngay, dù sao cũng ko nên ép buộc Lâm quá.
Như bao buổi tối kahcs, họ vẫn đang ở trong phòng của Lâm, cùng ôn thi, bỗng Lâm đứng lên
-Tôi ra hiệu sách mua mấy thứ.
Cô bước ra khỏi cửa thì nghe thấy tiếng chân vội vã đuổi theo cô.
-Lâm, chờ tôi với, tôi đi cùng cô_Phong thở hồng hộc
-Đien à, anh đi theo làm gì_Lâm nhíu mày.
- Cô là con gái, đi một mình vào ban đêm thế này ko ổn đâu
- Tôi ko có yểu điệu thục nữ như anh
-Tôi, tôi như vậy hồi nào. Mặc kệ, toi cứ đi theo cô._Phong ko chịu bỏ cuộc
-Bó tay với anh_Lâm thở dài, bây giờ có nói gì thì chắc chắn tên này cũng ko chịu quay về
Hai người đi àm ko ai nói lấy mọt lời nào cả, trong ko gian tĩnh mịch này chỉ nghe thấy mỗi tiếng buốc chân của Phong và Lâm. Ngay khi Phong định lên tiếng phá tan bầu ko khí ngột ngạt này thì Lâm đã nói trước
- Phong, anh… vẫn còn thích tôi à
- Ukm, tôi đã nói là tôi sẽ ko từ bỏ rồi mà
- Tại sao anh phải làm vậy
- Hửm, cô bị ngốc à, Kimi wa boku ni totte taisetsu na hitoda và vì cô là người con gái mà tôi yêu (p/s: vế đâu có nghĩa là cô rất đặc biệt đối với tôi)
- Anh mà cũng biết tiếng nhật ak.
- Hì hì, vì cô nên tôi mới học đó. Chắc cô ko biết, tôi thích cô vì rất nhiều điều khác nữa mà dù có nói bằng lời chauw chắc đã diễn tả hết được.
- Anh đúng là kẻ quái dị.
- Hì, yêu cô mà bị nói là quái dị cũng ko sao.
- ……..
- Nhưng như vậy ko có nghĩa là tôi trói buộc cô, khiến cô pahir bận tâm và áy náy với tôi. Tôi chỉ muốn mang lại cho cô nụ cười nên nếu như cô có yêu người con trai kahcs ko phải là tôi thì cũng ko sao, tôi nhất định sẽ cười và cầu chúc cho cô được hạnh phúc.
- Tại sao.
- Hì, rất đơn giản. Đối cới tôi, cô như là ánh nắng mang đến cho tôi nhiều điều mới mẻ vậy, nó chói lòa nhưng lại khiến tôi ko thể ngừng dõi theo cô được. Nên tôi ko muốn vì tôi mà ánh sáng đó vụt tắt. Chỉ cần nhìn cô hạnh phúc thì nhất định ánh sáng đó sẽ ngày càng rực rỡ hơn, điều đó khiến tôi rất ấm áp và hạnh phúc.
Phong vừa nói vừa nhìn lên bầu trời đêm, nhìn vào mắt anh, Lâm biết là anh ko hề nói dối, đây là lời nói thật lòng của anh. Anh nói ở cô có một ánh sáng khiến anh vui và hạnh phúc ư, tại sao anh lại cóc thể nhìn thấy nó đối với một người chỉ biết đến u tối như cô. Đây là lần đầu tiên có người nói với cô những lời như thế này. Anh quả thật là kì lạ, nếu là người bình thương thì họ sẽ ko bao giờ nhường người họ yêu cho người khác dù phải sử dụng thủ đoạn nào đi nữa, chứ đừng nói là cầu chúc hạnh phúc cho người ấy. Điều gì khiến anh yêu cô như vậy, điều gì khiên anh có thể hi sinh như vậy.
- Phong, cảm ơn nhé, đây là lần đầu có người nói như vậy với tôi- một người chỉ biết đến màn đêm u tôi, một người chỉ biết sống trong cô độc và sợ hãi.
- Hì hì, tôi đã nói rồi, chỉ cần người mà tôi yêu hạnh phúc thì tôi cũng sẽ hạnh phúc.
- …. Anh đúng là…., tuy bề ngoài thì đã là 16 tuổi nhưng bên trong thì chắc chỉ là đứa nhóc 3 tuổi thôi nhỉ_Lâm cười mỉm trêu. Dù bây giờ cô chỉ có thể cười như thế này nhưng nhất định một ngày nào đó cô sẽ cười thật tươi từ tận đáy lòng mình với mọi người
- Ý cô là tôi trong sáng ko vẫn đục như đứa trẻ 3 tuổi chứ gì. Quá khen, quá khen._Phong tỉnh bơ ko hề biết Lâm đang nói mình là đồ ngốc ko biết suy nghĩ
- … Thật lo cho tương lai của anh đó.
- Nếu lo cho tôi thì cưới tôi rồi chăm sóc cho tôi đi, hì hì_Phong nhe răng cười tinh nghịch
- ….N..Nani (cái gì)….. shinkei (thần kinh)_Lâm đỏ mặt, đám vào lưng Phong một cú khiến anh vẹo xương sống luôn.
Cô chạy biến về nhà, ko nhớ nhung gì tới việc phải đi mua đồ. Phong thì nằm chỏng quèo đó. “ Ôi mẹ ơi, lọi xương rồi, bắt đền cô đó”
___________________________________________
Cat đền bù việc hôm qua ko ra đúng hẹn được nhé. ^^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT