Sở Nhi đứng giữa gần hai mươi vũ ưu y thường trắng tuyết, duy để phân biệt thắt lưng của nàng là màu đỏ còn của họ là màu vàng.
Nàng chưa từng hướng dẫn người khác múa, ban đầu có chút lúng túng, sau đã lấy lại được phong thái. Họ đã luyện tập với nhau được ba ngày, càng lúc càng ăn khớp, từng động tác phối hợp cực kì nhịp nhàng.
Đám vũ ưu này không những tôn trọng vì danh phận của nàng, mà cốt là cái mối liên hệ kia với Thế Phong. Sở Nhi cư nhiên hiểu được, cảm thấy chả chút ha ho gì với cái kiểu tôn trọng đó. Nhưng nàng biết làm gì, một con rối động đậy trong mắt người khác?
Hơn nữa ngày tập luyện mệt đến nhoài người, Sở Nhi trở về lười biếng nằm dài trong chiếc ghế của Hiên Diên cung. Cái mà nàng mong muốn nhất bây giờ chính là điệu Đàm Ca vũ của mọi người hoàn thành trọn vẹn.
Đôi mắt nhỏ ngưng đọng dáo dác nhìn quanh, cố tìm lấy một tia yên ả.
Đã qua năm ngày nàng không gặp hắn, không phải tránh mặt, mà trắng ra chính là không nhìn thấy. Vậy cũng tốt! Tránh được một chấp niệm đau thương.
Nhưng từ nơi sâu nhất bên trong khối óc vẫn có lời cảnh báo, đó chỉ là cái cớ để nàng che đi sự buồn đau. Mặc rằng không rõ tà thiện tâm tư Thế Phong ra sao khi xem nàng là Phương An, làm tổn thương tới bản tính cao ngạo trong người nàng. Nhưng còn nàng, trước sau vẫn một bản tính, một suy nghĩ đối với hắn... Chẳng phải người chịu thiệt là nàng sao?
- Quận chúa! - Giọng nói trong thanh của Song Đan kéo nàng về với thực tại.
Nàng nghiêng đầu đáp lại.
- Người không thay y phục sao?
- Y phục? - Sở Nhi có chút nhớ nhớ mơ hồ.
- Uầy, một lát người phải đi gặp hoàng hậu nương nương đấy! - Song Đan ngán ngẩm, quận chúa chưa già đã lẫn rồi!
Sở Nhi giật mình nhớ ra, đi gặp mẫu nghi thiên hạ, đâu thể lôi theo bộ dạng này.
- Ngươi lấy giùm ta bộ y phục xanh, có viền hoa mẫu đơn đấy! À, kêu vài cung nữ khác vào giúp ta chải tóc luôn! - Sở Nhi cuống cuồng vội vàng lại trước gương chỉnh đốn lại mình.
Đám người này quả nhiên nhanh nhẹn, từ kiểu tóc buông thả giản đơn chả mấy chốc hoá thành tóc vấn lung linh trâm ngọc.
Xong xuôi đâu đó thì vừa kịp lúc, thật là, một phen chết khiếp.
Sở Nhi vừa rời khỏi Hiên Diên cung, một thân ảnh đen đã xuất hiện.
- Khởi bẩm thái tử! Quận chúa vừa ra ngoài...
Nàng và Song Đan đến trước cửa Phượng Linh cung đã đụng phải một phi tần, nàng ta trông rất sắc sảo, nhưng chỉ hơn nàng vài tuổi là cùng.
- Quận chúa! Đó là Lệ phi- Lệ Xuân, người đang cực kì được bệ hạ sủng ái. - Song Đan nhắc khẽ vào tai Sở Nhi.
Nàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Trước đây An Lạc cũng từng nói về việc được sủng hết mực của nàng ta.
- Sở Nhi bái kiến Lệ phi nương nương, Lệ phi nương nương thiên tuế.
- Hoá ra đây là Sở quận chúa! Xinh đẹp lắm, chỉ tiếc bị người ta đồn mê hoặc thái tử. - Lệ Xuân cất tiếng, giọng mềm hoặc như tiếng tỳ bà, lại khiến người ta căm ghét.
Sở Nhi loé lên chút tia sát khí nơi khoé mắt, nặn ra một nụ cười đáp lại.
- Lệ phi nương nương ngày ngày giúp hoàng đế bệ hạ giải khuây, biến tấu chương thành giấy bỏ, còn tâm trí để ý đến những lời đồn không rõ thực hư trong cung, quã nhiên tài giỏi.
Sở Nhi đáp nhẹ nhàng, nụ cười trên môi vẫn không dứt ra.
Biết mình bị nha đầu kia mắng xéo là hồ ly, lại không có cách đáp trả, Lệ Xuân gằng cơn lửa giận, định bụng về sẽ làm nũng chuyện này với bệ hạ, nào ngờ...
- Thái tử trước giờ cay ghét nữ nhân thế nào, hạ nhân mấy trăm ngàn ở hoàng cung tin chắc ai cũng rõ. Bây giờ lại bị tố đỗ trước một vũ ưu, thật là, kẻ đó đúng chính là ăn gan trời. Lệ phi nương nương thấy có đúng không.
Lệ Xuân giận đến xanh mặt, dám đem thái tử ra doạ nàng cơ đấy!
Sở Nhi khẽ hành lễ rồi ngụ ý mới Lệ Xuân vào trước.
Hai người đồng loạt bước vào, kèm theo đó là lời thông báo của công công.
Qua loa hành lễ một chút, Lệ Xuân trưng ra bộ mặt cực giả tạo cất giọng.
- Hoàng hậu nương nương, tỷ không biết đâu, bệ hạ ngày nào cũng ở chỗ thần thiếp, hết đàn ca múa hát lại cùng ngồi thưởng trăng ngâm thơ đối ẩm, thật là...
Sắc mặt hoàng hậu nương nương cực kì mệt mỏi, Lệ Xuân này cứ rãh rỗi là lại tới công kích bà, hỏi sao không mệt.
Sở Nhi ngồi qua một bên, khó chịu nhìn bộ dạng dương dương tự đắc kia, hận không thể cầm tách trà trong trong tay dốc vào bộ mặt hồ ly của Lệ Xuân.
- Thứ cho Sở Nhi nhiều chuyện, cùng là phụ nữ, Sở Nhi vừa khâm phục vừa cảm thông với nương nương quá! Cả ngày quần quật hầu hạ hoàng đế, quên mất luôn cả bản thân mình.
Cuối cùng vẫn không nhịn được, nàng nói mông lung, cửa miệng lại giống như có đao tàng gươm sắc, nhắm thẳng vào Lệ Xuân.
Người ngoài nghe vào, cứ ngỡ Sở Nhi đang lo lắng cho Lệ Xuân, chỉ có kẻ trong cuộc mới biết, nó đang mắng hồ ly không phân biệt cao thấp trong hậu cung.
Hả hốc mồm nhìn Sở Nhi, nữ nhân này dám lên lớp nàng ta trước mặt nhiều người? Nuốt lửa giận vào lòng, Lệ Xuân vội vàng cáo lui.
Vừa ra khỏi Phượng Linh cung, Lệ Xuân điên tiết.
- Nha đầu đó dựa vào gì mà dám mắng bổn cung?
- Nương nương người chẳng phải có bệ hạ chống lưng sao? Há gì phãi sợ cô ta? - Tiểu Thuý, a hoàn thân tín của Lệ Xuân lên tiếng.
- Cô ta sẽ không yên với ta đâu...
- Sở Nhi, nếu con không nhanh miệng, chỉ sợ không biết Lệ Xuân đó ở đây quấy rối tới bao giờ. - Hoàng hậu nương nhìn Sở Nhi.
- Khách sáo làm gì, hoàng hậu người đối với Sở Nhi không tệ, ngược lại còn có phần sủng đãi, chỉ giúp người được nhiêu đó thôi, há có là gì.
- Xem ra con không giống nữ nhân bình thường, cách đối đãi rất sắc bén thâm sâu.
- Nương nương người đừng vì thế mà bảo Sở Nhi không đàng hoàng, con cũng chỉ là thuận miệng nói ra, cảnh đó lúc nãy nhìn quả thực chướng tai gai mắt.
- Sao ta nghĩ con thế được! - Hoàng hậu lắc đầu. - Giá mà nữ nhân nào cũng cũng thông minh sắc sảo như con thì tốt quá.
Thấy nàng khó hiểu, hoàng hậu tiếp tục.
- Dường như trong hậu cung, đa số chỉ có hai loại người, một chính là đi ăn thịt kẻ khác, hai chính là để kẻ khác tới ăn thịt mình, nhưng với con, không cần làm hại tới người khác, cũng không ai dám động tới một sợi tóc của con đâu. Nếu ta không nhờ cái ghế hoàng hậu này đỡ lưng, thì sớm đã bị kẻ khác ăn tươi nuốt sống rồi.
- Sở Nhi thà không làm người hiền lành nhân đức,còn hơn để người khác xem thường hành hạ mình. Thân xác cha mẹ sinh ra là để sống tốt, chứ không phải để bị giày xéo! - Nàng nhìn hoàng hậu tâm trạng không không khỏi phẫn uất thay.
Hoàng hậu nhìn nàng hồi lâu, thế gian này còn có một cô gái mạnh mẽ, lí trí tới vậy sao?
- Thôi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, con tới tìm ta có việc gì?
- À, con tới nói với người một tiếng, vũ khúc Đàm Ca cho ngày mai đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi.
- Được, tốt lắm. - Bà nhìn nàng hài lòng.
- Vậy Sở Nhi không làm phiền nương nương nghĩ ngơi, xin cáo lui trước.
Nàng vội lui gót.
Đang trên đường về Hiên Diên cung, Song Đan có chút hào hứng bảo nàng.
- Quận chúa! Hôm nay người giáo huấn Lệ phi,quả thực làm cho lòng người sảng khoái.
- Ngươi cũng ghét nàng ta sao?
- Người không biết đâu, thông thường nàng ta rất kênh kiệu, lại còn thích làm ra vẻ thỏ non trước mặt bệ hạ, phẫn tới mức hận không thể lột mặt nạ của nàng ta ra.
- Xem ra ngươi có thù oán gì đó thâm sâu với Lệ phi đó lắm? - Nàng nhìn Song Đan, khẽ cười.
- Chính là lúc trước, khi Song Đan còn làm ở Nội Vụ phủ, lỡ làm đứt mất một sợi len nhỏ trên chiếc hoa thêu trên y phục của Lệ phi, kết quả bị phạt giam vào mật thất tối om ba ngày ba đêm. - Song Đan ấm ức kể cho nàng nghe.
- Thế sao? À phải, ngươi về Hiên Diên cung, lập tức cùng Từ ma ma kiểm tra lại toàn bộ người ở chỗ chúng ta, nếu cần thiết thì cứ đưa đi hết, tổng duyệt tuyển lại người vào, sau này nếu không phải người ta chọn, tuyệt không được đưa vào.
- Người sợ...
- Phải, hôm nay ta trước mặt hoàng hậu mắng sủng phi của hoàng đế như vậy, nàng ta ắt sẽ không bỏ qua đâu, cẩn thận vẫn hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT