– Uây. Cái váy và đôi giày này đẹp quá, tớ…tớ không dám nhận… – Tôi
lúng túng. Quả thật chiếc váy cậu ấy tặng tôi quá đẹp. Đó là một chiếc
váy ren cúp ngực trắng như tuyết, phồng đúng kiểu như của Cinderella. Và còn có một cái áo khoác lông cũng màu trắng. Bên cạnh đó, đôi giày cao
gót cậu ấy tặng tôi cao tầm 5 cm, màu trắng toát. Dù nó không có chút
họa tiết nào nhưng lại làm nổi bật vẻ tao nhã, thanh lịch, đơn giản
nhưng không tầm thường, trái lại rất lộng lẫy.
– Đừng tưởng bở cô nương. Tớ tặng cậu cái này để ngày mai cậu mặc đi
dự tiệc Noel mà tập đoàn nhà tớ tổ chức thôi – Cậu ấy cười rồi xoa đầu
tôi.
– Đồ thực dụng. Dù sao cũng…cảm ơn – Tôi vừa cười vừa đẩy đầu cậu ấy.
* * *
Tôi đứng trước cửa nhà. Hic lạnh quá, hi vọng lúc vào trong phòng
tiệc sẽ ấm hơn. Sao lâu thế nhỉ? Hại người ta sắp thành kem rồi.
Mãi một lúc sau, một chiếc Porsche đi tới. Minh Hoàng bước ra khỏi cửa xe.
– Lọ lem, hôm nay nàng đẹp lắm – Minh Hoàng vừa bước ra khỏi xe đã nói linh tinh.
– Nói nhăng nói cuội cái gì vậy đồ dở hơi – Tôi cốc đầu cậu ấy một phát.
Hôm nay cậu ấy mặc 1 bộ vest màu trắng y như bạch mã hoàng tử. Trông đáng yêu hết tầm luôn:))))
– Mời nàng lên xe – Minh Hoàng lịch sự mở cửa xe và mời tôi vào.
Chiếc xe đi thẳng đến trụ sở chính tập đoàn Nguyễn Minh.
* * *
Căng thẳng quá! Làm thế nào bây giờ??? Tôi có biết nhảy điệu Walts đâu. Lẽ ra Minh Hoàng Phải báo trước để tôi chuẩn bị chứ.
Cả hội trường im thin thít, đổ dồn ánh mắt về phía chúng tôi. Bố mẹ
của Minh Hoàng đang nhìn, Hoàng Nam và Mai Linh cũng đang nhìn. Tôi đã
sớm biết kiểu gì Hoàng Nam và Mai Linh cũng đến dự. Vì Mai Linh là thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc của tập đoàn Kim Cương kia mà.
Hôm nay Mai Linh mặc chiếc váy dạ hội màu xanh ngọc, lấy cảm hứng từ
bộ trang phục của Elsa. Hoàng Nam lại mặc một bộ vest cùng màu trông
điển trai vô cùng. Hai người bọn họ quả là trai tài gái sắc.
Quay lại vấn đề chính…tôi vẫn đứng chết chân tại chỗ mà không biết làm gì.
– Bình tĩnh nào, chỉ cần nhảy theo tớ là được – Minh Hoàng ghé vào tai tôi thì thầm.
Tôi gật đầu nhìn cậu ấy. Đúng vậy, không có gì mà Hạnh Nhi này không làm được nhá.
Nhạc bắt đầu nổi lên. Cái nhạc này tôi nghe suốt trong các bộ phim công túa rồi, các đoạn hoàng tử với công chúa khiêu vũ ý.
Tôi nhẹ bước theo Minh Hoàng, để cậu ấy điều khiển bước chân. Hai
người chúng tôi được chọn khiêu vũ mở màn cho bữa tiệc. Mọi người xung
quanh cũng bắt đầu khiêu vũ. Tiếng nhạc ngân vang khắp phòng hòa cùng
điệu Walts.
* * *
– Cháu chào cô chú ạ – Tôi lễ phép cúi đầu chào bố mẹ Minh Hoàng rồi
nở nụ cười thật tươi. Ngay từ đầu phải gây ấn tượng tốt chứ.
– Thì ra đây chính là Hạnh Nhi mà ngày nào thằng Minh Hoàng cũng nhắc đến. Cháu không biết chứ thằng Minh Hoàng nhà bác nó … – Bác trai, cái
ông chủ tịch tập đoàn to vật này ý ạ, thì cười khà khà rồi vỗ vái Minh
Hoàng.
– Thôi bố ơi, được rồi con với Minh Hoàng ra chỗ khác đây, lần sau
cho bố nói chuyện nhiều hơn với cô ấy – Bác chưa nói xong thì cậu ấy đã
nhảy vào họng. Con cái thời nay đúng là…tặc tặc, chả ra gì cả.
Tôi cùng Minh Hoàng đi một vòng quanh hội trường mãi cũng thấy mệt.
Tôi dừng lại trước bàn tiệc đứng, nhìn vào đống đồ ăn trên bàn. Sao
nhiều đồ thế này mà chẳng ai ăn nhỉ? Không ai ăn thì tui ăn. Nghĩ thế,
tôi cầm cái bánh cupcake đẹp nhất ở trên bàn. Nhồm nhoàm…nhồm nhoàm. Ực, ngon dã man luôn. Đúng là tiệc Noel của mấy người giàu có khác, đến cái bánh bé tí cũng phải ngon.
Tôi đang nhai cật lực thì…
– Và sau đây xin mời tiểu thư Hạnh Nhi lên sân khấu trình bày tiết
mục mở màn đêm Noel – Hỏi chấm, cái gì vậy? Sao không ai báo cho tôi
biết trước cái gì vậy?
Tôi ngơ ngác quay sang nhìn Minh Hoàng. Cậu ta cười rõ tươi. Chết tiệt! Hại người xong bây giờ lại trưng cái mặt như thế.
Tôi lóng ngóng bước lên sân khấu. Chị MC đang đứng mời tôi ngồi vào
cái đàn piano màu trắng được đặt cẩn thận trên sân khấu. Bình tĩnh nào
Nhi ơi. Tôi ngồi xuống chiếc ghế, hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu biểu
diễn.
Thưc ra nói là không chuẩn bị tí nào cũng không đúng. Trước giáng sinh một tuần tôi có tập bài này rồi.
Jingle bells, jingle bell, jingle all the way.
Tôi cứ nhắm mắt suốt lúc biểu diễn. Không phải tỏ ra chất nghệ đâu mà là run quá. Tay tôi cứ run lấy bẩy như người bị bệnh Parkinson nên tôi
mới nhắm mắt lại.
Nốt cuối cùng của bản nhạc ngân lên. Tiếng vỗ tay phát ra to như sấm.
Tôi vẫn chưa hết run rẩy cúi chào khán giả. Tôi nghe đâu đó những tiếng xì xào bàn tán.
– Đúng là không hổ danh học sinh xuất sắc trường Ánh Dương – Xuất sắc cái cóc khô ý.
– Con bé này là bạn gái của con trai duy nhất tập đoàn Nguyễn Minh đấy.
– Nhìn mặt mũi cũng xinh xắn phết.
– Trời ơi đúng là trai tài gái sắc.
Tôi được khen phổng cả mũi. Nếu tôi mà nghe thêm nữa chắc mũi tôi nổ thật quá.
– Hạnh Nhi, chúc mừng cậu giỏi quá – Mai Linh và “cậu ấy” tiến về phía chúng tôi.
– Tớ có một thỉnh cầu nho nhỏ như thế này, không biết hai cậu có đồng ý không. Tớ được tặng 2 cặp vé PK ở Mazzle* – Hoàng Nam giơ ra trước
chúng tôi 2 thẻ PK màu đen có ghi chữ Mazzle to đùng, bên dưới ghi chữ
Factory.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía chúng tôi. Có gì mà sợ chứ nhỉ?
Tôi cười khẩy tiến lên phía trước nhận 1 tấm vé PK.
– Bao giờ?
– 9h tối mai ở nhà máy bỏ hoang khu ngoại ô.
– Quất luôn.
*Ghi chú: Mazzle là một cái tên mình tự nghĩ ra để chỉ trò PK trong
mê cung ( từ lóng của maze đó ạ). Thì căn bản cái trò này là 2 đội chơi sẽ bị quẳng vào giữa cái mê cung ( cụ thể là nhà máy hay cung điện hay
biệt thự bỏ hoang gì đó mà mình chưa nghĩ đến). Bên đó trong sẽ có rất
nhiều chướng ngại vật. Đội nào ra được bên ngoài trước thì đội đó thắng ( lưu ý là phải cả 2 người). Hết rồi:))))
P/s: Hello everybody. Hôm nay là Noel nên đây là quà Au tặng các
nàng nha:))) Merry Christmas. Các nàng đi chơi với gấu vui vẻ nhá. Au
thì…hỏng có gấu nên ngồi nhà hoy *buồn tình*
P/s2: Lẽ ra Au định 29/12 thi xong mới viết cơ nhưng mà thôi, thương các nàng nhắm:)))) Tuần sau Au mới thi nốt 4 môn chính, chúc cũng chưa muộn đâu *nháy mắt*. Bye bye *vẫy vẫy*
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT