Tôi lăn đùng ra đất, đến lúc tỉnh dậy ở phòng y tế mới biết nguyên
nhân ngất là do…cao huyết áp. Lết xác về lớp, kì lạ thay tôi và Mai Linh có duyên số thế nào mà vừa ra hành lang tôi đã gặp nó.
– Hạnh Nhi ơi, cậu phải tham gia Amazing race kìa. Há há số max khổ – Sao trên đời có người duyên dáng thế này nhỉ. Mà cô ta đang nói về cái
gì đấy.
Tên Hoàng Nam chẳng biết ở đâu lòi ra ném cho tôi một bộ quần áo. Tôi theo phải xạ bắt lấy. Một cái áo phông màu xanh nước biển, quần thể
thao, giày Yeezy Boost 350? Cái này để làm gì vậy?
– Chúng ta phải tham gia Amazing race Nhi ạ – Lại được Minh Hoàng chẳng biết ở đâu ra nói chen vào.
Amazing race…là cái gì vậy?
– Trời ơi đồ ngốc, không biết chương trình Cuộc đua kì thú à? – Nghe cũng biết là giọng tên Hoàng Nam.
– À cái…cái chương trình mà mấy đội chơi phải leo núi, bốc vác, ăn bánh không dùng tay…đấy á – Tôi ngờ ngợ nhớ ra.
Cả ba người bọn họ gật đầu cùng một lúc. Chưa bao giờ họ ăn ý như thế này.
– Mà ai đội của tớ có mấy người?
– Tớ, cậu, Minh Hoàng – Hoàng Nam trả lời rất bình thản.
Á! Thế là chết cơm mẹ nấu rồi….
* * *
– Mời các đội chơi ổn định tại cổng trường… Xin nhắc lại mời các đội
chơi tập trung ở cổng trường… – Loa nhà trường kêu oang oang làm chân
tay tôi run lẩy bẩy như người mắc bệnh Parkinson.
Thay quần áo xong tôi chạy ngay ra ngoài nhập đội cùng hai tên kia.
Sao nhìn bọn họ thảnh thơi thế nhỉ. Chả bù tôi thì như đứa hèn thế này.
Nhục quá!
– Vòng một, các đội chơi phải tự di chuyển đến thành phố Lạng Sơn
bằng ô tô của chương trình cung cấp. Hãy cố gắng đến khách sạn Mường
Thanh nhanh nhất có thể để nhận mật thư. Cuộc đua chính thức BẮT ĐẦU.
Tất cả chúng tôi, những người tham gia cuộc đua đều không nói không
rằng mà lao thẳng đến nhà gửi xe. Tôi và hai người bọn họ nhảy lên một
cái ô tô có in logo Amazing race of Anh Duong. Hoàng Nam nhảy vào ghế
lái. Tôi ngồi ghế phụ lái còn Minh Hoàng ngồi ghế sau.
– Ể? Nhưng mà học sinh cấp ba làm sao biết lái ô tô được nhỉ? – Tôi hỏi.
– Ai bảo không biết cơ? – Hoàng Nam nhếch mép cười, vặn chìa khóa rồi chuyển cần số. Trông rất chi là chuyên nghiệp.
Đây là một cái KIA K3 trắng. Đúng loại tôi thích. Bên trong xe nhìn
rất tiện nghi, đặc biệt còn có sẵn bản đồ nữa. Rất tiện cho những đứa
không biết đường như bọn tôi.
Tôi đảm nhiệm việc khảo sát địa bàn để xem Lạng Sơn là thành phố như
thế nào, Hoàng Nam thì lái xe còn Minh Hoàng thì ngồi xem bản đồ.
Uhm…Lạng Sơn là nơi địa đầu tổ quốc, giáp với Trung Quốc, có rất nhiều cửa khẩu,..khò khò…
– Ê, đến Lạng Sơn rồi dậy đi – Tiếng Hoàng Nam à?
Tôi mở mắt ra thì thấy xe đang đỗ trước một khách sạn khá cao cấp. Tôi bước ra khỏi xe.
– Cậu đang tham khảo về Lạng Sơn rồi ngủ luôn ra đấy Hạnh Nhi ạ – Minh Hoàng cười.
– Thời gian không còn nhiều nữa chúng ta phải nhanh lên – Hoàng Nam
nói rồi kéo tay tôi chạy thẳng vào cửa chính của khách sạn. Minh Hoàng
chạy theo sau.
Ở cửa chính có hai người mặc vest lịch sự mở của cho bọn tôi. Chúng
tôi bước lên thảm khách sạn có ghi chữ Amazing race of Anh Duong.
– Xin chào các bạn tôi là Tú Anh, người dẫn chương trình. Tôi xin
chúc mừng các bạn chính là đội đầu tiên về khách sạn, đây là chìa khóa
phòng của đội xanh dương. Chúc các bạn có một buổi tối thật vui vẻ ở
khách sạn Mường Thanh Lạng Sơn – Mồm tôi giật giật, TRƯỜNG TÔI MỜI ĐƯỢC
HOT GIRL TÚ ANH LÀM DẪN CHƯƠNG TRÌNH KÌA, CHÚNG TÔI VỀ NHẤT KÌA, CÒN GÌ
CÓ THỂ TUYỆT VỜI HƠN KHÔNG CƠ CHỨ.
Sau cả một quãng đường dài, tôi chắc chắn Hoàng Nam đang rất mệt, nên tôi lên phòng luôn, tôi cũng mệt chứ bộ. Xuất phát từ lúc 6h mà bây giờ đã là 10h, thân hình tôi rệu rã hết biết.
Vừa bước vào phòng tôi có chút giật mình, không phải vì phòng tắm
đẹp, ánh đèn huyền ảo, nội thất sang trọng mà là vì……chỉ có một cái
giường đơn!!!!!
Ngủ kiểu gì ta? Tôi bước đến cạnh cái bàn uống nước, ở trên có một phong thư ghi chữ Amazing race of Anh Duong.
– Ê mật thư này – Tôi mở bức mật thư ra. Bọn họ lập tức đến đọc cùng tôi.
” Ngày mai lúc 8h hãy tập trung ở sảnh chính, các bạn sẽ được giao
cho một công việc. Nhiệm vụ của bạn là phải lấy được 10 tờ giấy đánh giá hài lòng rồi đưa cho lễ tân, bạn sẽ nhận được mật thư tiếp theo. ”
Kèm theo bức thư là 30 tờ giấy đánh giá độ hài lòng của khách hàng. Tôi đưa cho họ mỗi người 10 tờ giấy đánh giá.
– Thôi kệ bà cố nó, đi tắm thôi – Tôi lấy bàn chải đánh răng, khăn mặt và bộ quần áo hình con lợn vào phòng tắm. Ui đẹp ghê á!
[Nửa tiếng sau]
– Phụt…hahaha đúng chất Heo Nhi đấy – Hoàng Nam đang uống nước phụt luôn ra sàn, eo ơi max bẩn.
Cả Minh Hoàng cũng tủm tỉm cười. Grrr…bà đây không thèm chấp tụi bay nhá. Tôi trèo thẳng lên giường.
– Nghe cho rõ đây, đây là chỗ của Hoàng Nam, đây là chỗ của Minh
Hoàng – Tôi vừa nói vừa lấy gối ôm ngăn cách chỗ – Các cậu cấm được xâm
chiếm chỗ…không là tớ báo cảnh sát đấy.
Tôi nói rồi tôi với tay tắt cái đèn chùm, bật bóng đèn vàng rồi lăn ra ngủ luôn.
...
[Sáng hôm sau]
Tôi vừa ngáp vừa mở mắt ra thì thấy…tôi nằm ngược 180 độ so với lúc
tôi đi ngủ, chăn cuộn tròn quanh người như con sâu đo, còn hai tên kia
thì đang say giấc nồng…ở dưới đất. Rốt cục tối hôm qua tôi đã ngủ như
thế nào nhỉ???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT