Phần bốn chương ba

Nhắc đến phần trước, ngắn gọn là tay đã bị gãy một cách vô cớ nhất bởi tên cha của thằng nhóc, người mà nương của nó bị một lý do gì đó mà chết bởi đám người thuộc quyền sở hữu cùng quản lý của tên cha hắn, sau đó may mắn lại rơi vào tay một phú hộ ngầm tương lai sẽ rực rỡ đến mức bung cành gãy cánh như ta. Nhưng sau đó thì sao??! THÌ SAO NÀO!

Tên này chả những không biết ơn! Không, không phải, nên đính chính lại cho đúng trình tự kèm thứ tự chính là cha con nhà hắn đều là kẻ vong ơn bội nghĩa, lấy oán báu ân. Một bên ta giúp chăm sóc tên bánh bèo tránh để hắn tổn hại đến kho lương thực cùng với nhân lực và tiền tài của ngươi. Ngươi xem, năm nay hắn sau tuổi, da dẻ hồng hào, cả người bụ bẫm, nói cách khác thì nó chẳng khác gì tiểu Hoa, con mèo béo ta cố công cho ăn bấy lâu, hiện tại chỉ có thể nằm đó cùng với bụng đầy mỡ của nó...à khác chứ, thằng nhóc này con biết chạy đông chạy tây tìm chuyện rắc rối khiến ta thêm phiền, lại còn mỗi ngày đều khóc lóc đòi ăn.

Còn ngươi, từ ngày nhặt ngươi về, ta đã cảm thấy vận *** chó của mình ngày càng gia tăng. Ngày đầu ngươi không những héo hon như hướng dương mùa lạnh mà còn sanh thêm đủ bệnh. Ngươi có biết ta khổ lắm không... hụ hụ, thiệt là thương tâm mà. Cũng may nhờ ta ăn ở hiền lành, tĩnh tâm tu luyện ngàn năm trước gom lại hết vào một năm này mà ngươi được tai qua nạn khỏi, ngay cả bệnh khóc nhè cũng khỏi thì số ngươi quả thật là may mắn rồi. Sao lại may mắn? Căn bản bởi ta vốn không hề ưa mấy đứa thích khóc nhè nhất là thanh niên con trai như đám nhóc các ngươi. Ta thề, nếu một ngày mà ngươi khóc mãi không nín, ta sẽ dứt khoát bỏ nhà đi bụi!

Dù ta không giỏi ở khoảng lo lắng cho người khác, ngươi cũng là do một tay tiểu nha hoàn cạnh ta nuôi lơn, nhưng vốn là ta hùng, tổn thất từ tài chính cho tới tinh thần cũng là ta. Mà giờ nhìn lại xem, ngươi làm gì! Ta chạy trốn, ngươi lại dẫn theo hắn đi bắt ta, còn bị hắn tặng cho một đạp gãy tay! Ta thề, nếu qua được cửa này, nhất định mỗi ngày chỉ cho ngươi ăn một phần rưỡi bữa với toàn là rau! TÊN PHẢN BỘI.

Tay gãy thì sao? Còn là sinh vật sống có tế bào thì chắc cũng còn cảm xúc...trừ giun đất chăng. Ngươi nhìn cái gì! Không thấy mỹ nữ bị gãy tay bao giờ à! Anh thề, tay anh mà lành lại, anh sẽ bội từ ngân phiếu thành bạc vụn, chọi ngươi đến chết mới thôi!. Ta đứng lên trước ánh mắt soi mói của tên chủ nhà, làm sao biết hắn soi mói? Người nhìn bạn chằm chằm còn đảo từ trên xuống dưới, khoanh tay đứng yên là soi mói chứ còn gì nữa!

”Còn nhìn nữa móc mắt ngươi!”_ta sinh ra, trời không ngán, đất không sợ, chỉ cảm thấy mệt khi nghe người khác khóc với cằn nhằn. Còn mặt than truyền thuyết cứ mười tiểu thuyết là hết năm là tảng băng bên ngoài sinh động bên trong như ngươi thì chị chì rồi.

Ai nói đáng yêu tăng động sẽ đốt chảy băng tảng? Xưa rồi mấy cưng. Gặp đá tảng thứ thiệt là chết dài dài nhé. Còn chuyện dùng cứng chọi cứng, cũng có nghĩ qua rồi, không muốn bị hấp, gãy xương sườn, đánh đập, hành hạ hay mất mạng bởi vì chọc vào lòng tự tôn của mấy tên có cơ thì đừng có chơi... khờ. Không mắc nợ ngàn đời trước thì có dùng máy chém nó cũng không mẻ nổi đâu.

Mà tên này, lườm sơ liền biết được nước sống không phạm nước giếng, ta là phượng, ngươi là giun đất, cho nên mau cút ra cho ta. PHÓNG SANH!

”Hài tử của ngươi?”

Ta vẻ mặt quái dị nhìn hắn, thản thốt_”Gì, nhầm nhà rồi”

”Bắt giam vào ngục”

”…..”

Phần năm

Cuộc sống ở trong tù cũng không tệ. Thiệt! Chết liền.

”Ta là mẹ của thằng nhỏ mà ~~~~”

Suy nghĩ lại rồi, giờ chơi trò giành con, kể lại nổi khổ năm xưa, dựa vào chính kịch ngôn tình lối mòn miên man sau đó trốn ra ngoài. Tới đó dù có truy thê hay cái rắm gì đó cũng đừng mong xảy ra. Nhân loại thế kỉ hai mươi mốt chứ có phải thời đồ đá đâu mà nữ phẫn nam trang tối ngày nẹt điện nhau cũng không biết. Nghĩ kĩ xong liền tiếp tục làm, ôm lấy song gỗ mà kêu gào_”Ta là nương của đứa nhỏ!!!!”

Phần năm chương ba

Gỉa vờ luôn có kết quả trước. Ta được mang ra ngoài. Ta nhìn thằng nhỏ, thằng nhỏ nhìn ta, không nhìn được lại nhìn qua cục than chì kia, à không phải là đen, mà là nhìn cho dù kĩ đến mức nào thì trong đầu cũng không thể tưởng tưởng hay có ý nghĩ là hắn đang có cảm xúc gì.

Ta hít sâu, bình tĩnh kể chuyện cổ tính_”Ta là mẹ kế của ngươi”

”….”_đứa nhỏ hai mắt tròn to chớp mở nhìn ta, tay lại hướng về phía gà nướng thơm lừng, mắt vẫn nhìn ta, xé đùi, mắt vẫn nhìn ta, đưa đùi đến miệng, chớp mắt nhìn ta, cạp một miếng lớn, vẫn nhìn ta với cái miệng đầy mỡ

[Chết tiệt!]_ta khẽ chau mày_”Năm xưa nương của ngươi bị người hại, đương nhiên ta cũng góp phần ở trỏng”_nói đến đây bỗng dưng rùng mình, không kiềm được đánh giá xung quanh_”Ai ngờ cục nợ nhà ngươi lại chạy đến chỗ ta, lúc đó ta bỗng dưng động lòng từ bi mà cưu mang ngươi”_sau đó ta chắp tay như dân giang hồ thường xem trên tivi_”Vị huynh đài này, ta dù hại mẹ hắn, khiến cô... à nàng ấy chết, nhưng sao đó lại nhờ từ bi của ta mà ngươi có thêm một nam hài. Ta dù tội đáng trách, phải phạt. Nhưng làm ơn niệm tình bốn năm nuôi dưỡng tên bánh...à đứa nhỏ này, tha cho ta một con đường lành lặn ra ngoài, ta thề, nữa câu cũng không mở miệng kể lại chuyện này”

[Qúa tuyệt, chị quá thông minh!]_còn đang chìm đắm tự thưởng thì ta lại bị giật mình khi nghe rõ tiếng thở dài, mắt lại lần nữa dáo dát nhìn quanh

”Quăng vào ngục”

”….”_mắt chớp chớp nhìn hắn trong khi người thì bị cắp đi_[Này là cần thời gian suy nghĩ đúng không?!]

Ta thở dài. Cuộc đời này, chắc rập khuôn ngôn tình nữa rồi. Hiện tại đang bị kéo đến phòng của hắn, miệng thì không ngừng gào thét_”Ta muốn chết! ĐỂ CHO TA CHẾT!!!!”

Bản thân đi khác kịch bản nhưng chưa chắc nhân vật mặc định của phần mềm đã khác. Dù nó có là người máy đột biến hay chập mạch thì chắc cũng không tới lược mình. Khổ là thế. Cửa mở, bị quăng vào trong, ta thở dài dùng biểu cảm thờ ơ, chán nản ngồi khoanh chân dưới đất_”Không cho đi, ta tự sát”

”Ngươi nói ngươi hại Nguyệt nhi”

”Ừ, còn thiếu, sau đó nuôi lại con ngươi”

”Sao chắc chắn là con ta”

”Không phải thì ta vô tội, cần được phóng thích, nhanh một chút, ngươi làm chậm tiền đồ của lão tử”

”Việc gì?”

”Chết thì còn nhanh nhanh đi đầu thai, để sống thì thả ta ra ngoài, sống cuộc đời giàu sang hạnh phúc!”

”Tại sao muốn ra ngoài?”

Ta chau mày, ánh mắt nghi ngại nhìn hắn_”Sao ngươi không ở luôn trong bụng nương ngươi?”

”Đó là bắt buộc”

”Ta cũng vậy!”

”Ngươi bị bắt buộc?”

”Vậy là ngươi bị lôi ra ngoài à?”

[Hình như câu chuyện này hơi bị chệch hướng xích đạo rồi]

”Thuận tự nhiên”

”Thế ngươi cũng thuận tự nhiên để ta đi, tội tình gì đêm hôm ở đây trò chuyện hai đầu trái đất?!”

Hắn chau mày! HẮN CHAU MÀY! Chết rồi, phải dập tắt mau cái kiểu tò mò này, không chắc chắn sẽ chết! Chết chắc!...

~~~

Tròng đen khẽ di động về phía bên trái mình, xác định được vật thể bên cạnh liền tạo ra khoảng cách xa nhất có thể, sau đó dùng vẻ mặt kì quái nhất của mình cùng suy nghĩ mong người kia cút ra xa xuất hiện rõ ràng trên mặt_”Nhìn gì?”

”Viết tiếp đi”_Hiểu Mai hất mặt về phía màn hình laptop với trỏ chuột vẫn đang nhấp nháy điên cuồng kia

Nữ nhân chau mày, giọng cao chót vót_”Cậu ngồi xem thì tôi còn đâu hứng mà viết!”

”Đừng nói với tớ này là để xuất bản nha?”

”Gì chứ? Giọng điệu này là sao hả? Đương nhiên không thể xuất bản”_nữ nhân hất mặt nhìn sang nơi khác, khẽ nhún vai thật nhẹ_[Đương nhiên là để đăng lén]

Hiểu Mai nhướn mày nhìn nữ nhân, rồi lại nhìn đến màn hình kia một lần nữa, nhích tới, kề sát người vào nữ nhân, thổi khí_”Đừng nói với tớ tên nam chính trong kia chính là nam nhân nhà cậu đi?”

”Giống chỗ nào? Này, cậu có ổn không vậy?”

”Người không ổn mới là cậu. Chúng ta là đi cùng một đoàn người, vậy mà hiện tại lại dùng xe riêng trong khi ngay phía sau là xe của đoàn, ý cậu là sao?”

Nữ nhân mày nhướn mày chau_”Này, tớ dù gì cũng bị cậu hăm dọa nên phải đi, cậu ít nhất cũng nên đồng ý yêu cầu nhỏ nhoi này của tớ đi chứ”

”Sáng nay vừa nghe gọi, bảo là cậu đã lên kế hoạch chạy trốn từ trước, không may nghe tin phải đi với tớ nên liền đổi giọng như bản thân là người vô tội”

”….”

”Cậu nghĩ tớ không biết sao? Còn nữa, không ngờ lần này cậu lại sơ xuất như vậy. Dùng xe riêng, không sợ người nhà vốn đã bán rẽ cậu, cài chip, thông báo địa chỉ cậu cho nam nhân nhà cậu sao?”

”…”_nữ nhân tròn xoe mắt nhìn cô bạn nhà mình, sao đó khẽ chỉnh lại giọng từ trong thanh quản, đưa tay lên che miệng, lịch sự cúi đầu, bắt đầu cười_”Tớ nói này, thông minh quá cũng là một loại nguy hiểm, như nữ chính mà tớ đang viết. Cô ta sẽ bởi vì tư duy tự phát mà giết chết chính mình”

Hiểu Mai liền chau mày, đưa tay nhéo hông người đang cười đến độ ra nước mắt trước mặt cô_”Nói!”

”Au, haha, đến trại tập huấn sau, lời tớ đã hứa, đương nhiên phải cho cậu thấy trước. Tớ có linh cảm, nên cho cậu biết sớm chừng nào, sẽ tốt chừng nấy. Nhưng trước tiên muốn hỏi một điều. Phụ nữ ở điều kiện nào dễ bị động thai?”

Nói lời này xong, Hiểu Mai liền tròn mắt, miệng cũng mở lớn, ngón trỏ chậm rãi nâng lên hướng về phía của nữ nhân, lắp bắp định nói gì đó nhưng nữ chính liền gất tay gạt tay cô bạn mình xuống, tay kia chặn lại miệng cô, mắt hết nhìn cô bạn rồi lại nhìn cái bụng to tròn bên dưới của cô_”Thằng nhóc của cậu kìa”

”Cậu muốn làm gì?”

”Làm chuyện không nên làm với bà xã của tổng giám đốc hắc đạo”

”…”

”Giống tựa ngôn tình không?”_cô liền hướng về phía Hiểu Mai nhướn nhướn một bên mày

”….”_Hiểu Mai liếc cô, cảm giác vụ việc này có chút gì đó không ổn thỏa, bắt đầu chuyển sang chăm chú quan sát vẻ mặt của nữ chính

”Tớ sợ nhất chính là người bên cạnh không nhưng không bỏ qua hay dung nạp một phần nào đó của người kia, mà còn bắt buộc họ phải sửa đổi thứ vốn là nguồn cội của bọn họ”_nói đến đây lại nghĩ đến nam nhân nhà mình, cuối cùng vẫn chỉ có thể thở dài_[Chính bởi vì trông có vẻ như đồng ý chấp nhận, dung nạp mọi thứ cho nên mới cảm thấy bất an....anh ta cái gì cũng không cần biết...]

”…”

”Minh Quỳnh cũng như cậu của trước kia, hiện tại tớ biết cậu vẫn còn giữ ý niệm muốn anh xã nhà cậu tẩy trắng, nhưng mà Minh Quỳnh à, thậm chí nếu cậu bỏ mạng, anh ta càng điên cuồng hơn, lấn sâu hơn, không phải đổi là đổi”

”Thời gian”_Hiểu Mai vẻ mặt chắc nịch trả lời nữ chính, mắt đồng thời cũng hướng ra cửa kính phía sau cô, khung cảnh hiện tại chính là những tòa nhà thay thế

”Tiểu thuyết. Nếu cậu đổi, người khác có chấp nhận cậu đổi hay không? Nhất là kẻ thù. Cậu tự tin về điều gì? Giết hết bọn họ rồi cải tà? Không ổn đâu, mạng người trả bằng cải tà quy chính nghe có hơi nghịch lý thuyết đó. Trước khi cải tà, cậu phải giết người”

”Đàm phán gia để làm gì?”

”Phía dưới Dương gia đang có người lén lút buông người”_nhìn vẻ mặt ngạc nhiên trợn tròn của Hiểu Mai, nữ nhân cũng chỉ có thể cười_”Ngoài sự quản lý”

”….”

”Chúng gây hấn với phía khác. Cậu nói, tớ phải làm sao?”_nữ nhân thờ ơ, mặt lạnh mỉm cười_”Nếu trước mặt dùng đàm phán, sau lưng lại có người làm bậy không phát hiện kịp thời để ngăn chặn, cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?”

”…”

Xe dừng lại ở bãi đỗ xe ngầm của một tòa nhà lớn, cả hai đều bước ra, nữ chính trước khi đi, vẫn là quay đầu lại nhìn Hiểu Mai nháy mắt, bật cười_”Tớ có thể đảm bảo, hoặc tin chắc, nếu cậu không muốn, cậu nhỏ hiện tại trong bụng cậu, chỉ cần chờ lúc sinh ra sẽ được sống cuộc sống bình thường nhất. Nhưng đến một ngày....cậu tự hiểu cũng được. Tớ cũng sẽ kể chuyện này cho cậu nghe, xem như là nhắc nhở cũng được”

Thang máy cũng vừa đến, chờ cho Hiểu Mai cùng nữ chính bước vào

”Việc kết hôn với một người không có quan hệ với xã hội đen là không hề hiếm. Dương gia cũng vậy. Trong chi tiết của gia phả có ghi lại sự kiện chính của từng người. Trong đó có vài người, bởi vì hôn phối là người bình thường, mà người của Dương gia lại muốn bọn họ có cuộc sống bình thường...cậu biết không, những người đó có dòng đời...”_nữ nhân đảo mắt, suy nghĩ tìm từ_”Rất ngắn. Nhưng đương nhiên cũng có ngoại lệ, có vài người sống được bằng việc chấp nhận quay trở về vị trí đúng của mình, bởi vì ở Dương gia, chỉ cần có tài, đương nhiên có chỗ đứng. Nhưng mà, kết quả sau cùng cũng chỉ có chết sớm hơn so với bình thường nhiều lần”

”Này....”_Hiểu Mai định gọi, nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy vô lực, chỉ có thể lo lắng nhìn tấm lưng của nữ chính ngay trước mặt cô_[Mẹ cậu, không phải chỉ là một thợ làm bánh thôi sao? Cậu cũng từng đi học ở trường bên ngoài...rất ngắn]

Thang máy đã dừng, hai người cứ như vậy bước tiếp với phía trước là một top người dẫn đường

Nữ chính mắt nhìn về phía người bên cạnh đang tràn đầy lo lắng lộ rõ trên mặt, khẽ mỉm cười, ghé bào bên tai cô, thì thầm_”Đừng nghĩ tớ không biết cậu nghĩ gì, tớ không quan tâm chuyện đó, một câu chuyện vui chưa hẳn không có chuyện buồn”

”….”

Ở cánh cửa không có gì đặc biệt kia, mở ra trước mắt của Hiểu Mai là một không gian mở, mọi thứ xung quanh trông như một ngôi nhà với không khác bình thường dù kích thước rộng lớn của nó có hơi bất thường, người qua lại cũng nhiều đến đáng ngạc nhiên. Có người vô ý va phải nữ nhân, nhưng cũng không làm ra phản ứng gì, nhanh chóng thu dọn đồ đánh rơi, sau đó vẫn thẳng hướng ban đầu mà duy chuyển

”Họ chỉ đơn giản thu thập tin tức, mọi thể loại, mà vòng ngoài thôi. Tớ không ngốc đến độ đưa cậu thấy Dương gia có gì đâu”

Kế đén như bao cảnh phim xã hội đen thích diễn tâm lý thì có một người chạy đến, cúi đầu chào, sau đó hướng đến người đứng đầu nhóm người bọn họ, báo cáo gì đó rồi sau khi nhận được cái gật đầu liền lui sang bên trái hoặc phải, gia nhập đoàn người đến địa điểm cần đến. Theo dọc đường hành lang nhỏ với rất nhiều cánh cửa, sau đó ở cánh cửa gỗ cuối cùng, mở ra, lại bước xuống thêm năm bậc thang liền thấy một cảnh khác, toàn bộ chỉ là một căn phòng màu đen cùng ánh đèn điện ở mọi nơi, khác với tưởng tượng của Hiểu Mai, một nơi đáng lẽ phải có dụng cụ này nọ, nhưng nơi này lại sạch sẽ đến khó tin, chỉ là có mùi thuốc khử trùng thoang thoảng. Sau đó bỗng nhiên lại rẽ trái, một cánh cửa từ bức tường đen được mở ra, ở đây, người đi cùng hai người bọn họ cũng chỉ còn một, lại là dẫn đường

Người đó dẫn cả hai lên tầng hai của hộp đêm bí mật, từ trên cao lạnh lẽo nhìn xuống bên dưới, hai tay chắp ở phía sau, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu_”Hôm nay giao dịch ở đây”

”Đã dám dẫn đến đây rồi sao?”_nữ nhân nhướn mày nhìn biểu cảm tự tin của người bên cạnh, sau đó lại thờ ơ nhìn đám người bên dưới, vẫn tiếp tục xuyên qua hành lang dài hướng đến cánh cửa cuối cùng của hành lang lầu hai ở phía xa kia

”Họ nói nhị tiểu thư cũng chỉ là con rối ở dưới bóng đại tiểu thư, hiện tại người đứng đầu chết không khác diều không dây, chỉ còn chờ ngày mục nát rồi sập đỗ”

Nữ chính vẫn không tắt đi nụ cười, giọng điệu vui vẻ hỏi người kia_”Vậy cậu tin điều này không?”

”Dù đại tiểu thư có chết, cũng vẫn còn những người luôn đứng phía sau thật sự muốn chống đỡ cho Dương gia”

Cô nhướn mày ngạc nhiên phía sau mắt kính đen của mình, thầm buồn cười tự đại nghĩ_[Tôi mà chết thật, đảm bảo với cậu nó còn loạn hơn lúc này, mấy anh em kia sẽ bỏ của chạy lấy người, lão hoàng thượng cũng mẫu hậu sẽ cố giấu diếm con Thanh đi chỗ khác còn có lão thái thái...loạn càng loạn đó nha]

Nhưng sau đó vẫn cố chuyển giọng điệu nghiêm túc hỏi lại_”Vậy nhị tiểu thư biết điều này không?”

”Cô có phải là người đại diện không?”

Nữ chính mắt liền nhìn sang bên phải, tìm cớ nói dối_”Đề phòng nội gian”

”…. Mau lên, cô mà dám báo sai sự thật, đừng mong bọn tôi để yên”

”…”_nữ chính phía sau làm mặt hề, thở dài, lắc đầu chán nản đi theo sau.

Cánh cửa cuối cùng cũng được mở, “phong cảnh” mở ra, ánh đèn không mấy rõ ràng, lại còn đủ màu sắc nhảy loạn xạ so với ban nãy vẫn là nhiệt độ cao hơn. Trên sân khấu là top năm đến hai mươi người từ độ tuổi đến giới tính đều không từ một ai đều bị trói cùng che lại mắt. Mà bên dưới chính là một đám người hưng phấn quá độ, cười nói đều điên cuồng không giới hạn. Mắt liếc nhìn sang Hiểu Mai đang che miệng bên cạnh, rồi lại nhìn đến cảnh tượng trước mặt, trực tiếp xoay người, thân tựa nhẹ vào lang cang, hai tay đều cho vào túi quần,mắt bắt đầu tìm kiếm người cần tìm

Nữ nhân nghiêng đầu, từ lâu đã mờ nhạt hóa Hiểu Mai đang ở phía sau bọn họ_”Đám người bên dưới, biết họ đang làm gì, ở chỗ nào không?”

”Biết rõ”

”Vậy lát nữa gom lại, đưa qua chỗ của quản lý Thành dùm tôi, nhớ nhắn một đồng cũng không được bỏ qua, nhớ đưa qua CCTV quay riêng mặt từng cá thể một”

Người kia có chút cau mày, im lặng không nhúc nhích nhưng lại không lâu sau thì bắt đầu rút bộ đàm ra phân phó theo lời nữ chính vừa nói. Đợi cho hắn làm xong việc mình vừa nói, nữ nhân ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống bên dưới_”Đã gọi là Dương gia, thì không cần thể diện”

Phải đó chính là chăm ngôn mười năm nay của Dương gia mà không ai dám phản kháng. Chỉ cần đạt được mục đích, mọi phương pháp đều được thông qua sau khi đã được cân đong đo đếm cẩn thận

(Thế méo nào...)

”Vậy còn đám người kia?”

Không nghĩ người này lại hỏi phải làm gì đối với một người mang danh nghĩ lạ lẫm như mình, nữ nhân không giấu được tiếng cười trong lời nói_”Đương nhiên đưa qua cho bộ chính, ở đó họ sẽ tự biết làm gì. Tôi chỉ đại diện của công ty mẹ, bởi vì việc này bên ngoài đã bàn vào nên mới phải đến nơi này, tôi sẽ không nhúng tay vào nhiều. Đương nhiên đây là chỉ thị của chủ gia đình Minh Thanh tiểu thư”

”Vâng”

Bỗng nhiên ánh đèn màu đều được tắt đi để lại màn đêm bao trùm mọi thứ nhưng ngạc nhiên một điều là đám người vừa cười nói điên cuồng lúc này cũng đồng thanh bảo trì yên lặng, không hề rối loạn hay bàn tán như tưởng tưởng của người bình thường có thể diễn ra.

Nữ nhân định mở miệng nói về việc này, nhưng cuối cùng lại giữ yên lặng, nghĩ bản thân cũng nên hòa vào bầu không khí của sự quen thuộc này.

Không lâu sau, ánh đén được bật lên, lần này lại là ánh sáng trắng và thêm một vài người đứng ở trên bục, phía sau đám người sắp được đem ra bán đấu giá kia. Nhưng thu hút tầm mắt của nữ nhân nhất cũng chỉ có một người, cậu trai trẻ với khuôn miệng mỉm cười cùng vẻ mặt cao ngạo kia

[Ngẫm lại thì hình như người của Dương gia đều có miệng cười nhỉ??]_nữ nhân nhướn mày thắc mắc khi nghĩ đến mấy người nhà mình, sau đó lại chuyển mắt lạnh hướng đến cậu trai trẻ đứng ở phía sau tất cả kia, cười thật trầm, giọng điệu tràn đầy mỉa mai_”Xem ai đây, thể loại này mà cũng có quyền sao?”

Hiểu Mai ở phía sau có chút giật mình, tròn mắt nhìn nữ nhân trước mặt cô

”Cô là đại diện mà cũng biết sao?”

”Con hoang của Dương gia, không quá nhiều để không biết, đặc biệt lại là con cưng”

”Tôi nhớ cậu ấy không hề được báo đài, truyền thông cũng chưa từng nhắc qua, đại tiểu thư vốn không hề nhìn mặt họ hàng xa nếu không cần thiết...cô làm sao biết?”

”Điều tra thông tin có thể xảy ra luôn là biện pháp đúng, đương nhiên thứ dự đoán này sẽ lấy từ lão nhị rồi”_không quên nhún vai làm cho câu nói của mình trông như hiển nhiên nhất có thể

Hắn hơi nghiêng mặt nhìn nữ nhân chiều cao giới hạn bên cạnh mình, đủ để cô hiểu được hắn ta đang nghi ngờ. Cũng đúng. Minh Thành vốn là cục đá kiệm lời, đá đâu nằm đó, đời nào lại rảnh rỗi đi tràn lan thông tin cho một đại diện như cô. Nhanh chóng đảo mắt, thở dài, bình thản nói_”Trước đó tôi có giao tiếp một chút với Minh Viễn”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play