“Tiểu thư, hôm qua, cậu Dương có đến tìm”_quản gia Thịnh rất bình tĩnh chắp tay sau lưng, đứng ở đầu dưới cầu thang thông báo
Lời này nói ra liền khiến nữ nhân hụt chân, cứ như vậy lăn xuống ba bậc thang cuối. Ông thấy vậy, vội vàng cúi người xuống đỡ dậy người kia. Nữ nhân nhìn ông, rồi lại nhìn ra ngoài, lắp bắp hỏi_”Là, là khi nào?”
“Lúc chiều tối, tiểu thư. Tôi nghĩ ít nhất, tiểu thư nên qua bên đó”
Liền ngay lập tức lắc đầu không chần chừ cùng ánh mắt như đang gặp phải chướng khí_”Không, nhất định không đi”
“Chỉ sợ...”
“Không, không tới mức đó đâu”_tay ôm lấy chỗ đau trên trán, chậm chạp đứng dậy_”Lần này chắc chắn không như lần trước đâu. Anh ta có còn trẻ như lúc trước đâu”
“Cô không sợ cậu ấy nguy hiểm hơn lúc trước sao?”
“….”_nữ chính vẻ mặt ngay lập tức như mất hết máu nhìn qua quản gia nhà mình, tay vội nắm chặt cánh tay ông_”Trán có chảy máu không?”
Ông có chút ngạc nhiên nhìn nữ nhân, thở dài, lắc đầu_”Vẫn bình thường”
“Kì vậy?”
“Cô thật sự không lo sao?”
Nữ nhân vẻ mặt bình tĩnh mà lắc đầu trả lời quản gia Thịnh_”Không, chưa tới lúc, không ai bị ảnh hưởng đâu”
“Tiểu thư, cô không nhớ bản thân luôn nhắc nhở người khác không có gì là tuyệt đối sao?”
Cô ngập ngừng giở tay ra khỏi trán, có chút e ngại nhìn lên rồi sau đó lại nhìn quản gia nhà mình, mỉm cười thật thân thiện, vưgiow ta hai tay, nắm lấy hai vai của ông_”Cho nên, chắc chắn anh ta không làm quá đâu”
Quản gia Thịnh lại thở dài với người trước mặt_”Cô cứ mãi như vậy sao?”
“Không đâu, chắc một thời gian thôi”_nữ nhân gãi đầu thở dài quay người, nhấc chân bước lên bậc thang
“Nhưng mà vài ngày nữa, không phải cô có hẹn với Minh Thanh ở trường sao?”
“Tới đó tính. Hiện tại chắc có lẽ nên qua nhà Hiểu Mai vài bữa rồi, an toàn hơn mấy nơi khác nhiều”
“Tiểu thư, thật sự không về căn hộ sao? Trông cô thật bấp bênh”
“Thôi, hiện tại, cảm giác không nên đến đó. Chú biết mà, nếu có linh tính thì nên tin nó. Với lại, cháu cũng hạn chế ra ngoài hết sức có thể”_cô quay đầu nhìn quản gia nhà mình mỉm cười_”Làm ơn, nữa tiếng nữa đưa cháu ra đầu đường”
Nữ nhân nói xong, hai tay đưa lên vò rối tóc, hết vuốt mặt xuống rồi lại vuốt ngược lên kèm theo là tiếng thở dài, bước lên lầu_”Sao mà khổ quá vầy nè”
Cô trở lại lên phòng, lại tiếp tục bới tung mái tóc của mình, ngẩng ngơ mà nhìn quanh, đi đến bên giường lật tung chăn lên, quăng gối qua một bên rồi lại bước xuống, quỳ dưới sàn nhà nhìn xuống gầm giường tìm kiếm. Nhưng nhìn chưa được năm giây đã ngồi dầy, ngơ ngẩng gãi đầu_”Mình là tìm thứ gì đây?”
Rồi lại không có chút phương hướng hay mục tiêu đi đến tủ quần áo, mở tung cả hai người, sau đó là bần thần ra nhìn, cứ như vậy ngây ngốc đứng nhìn cũng không suy nghĩ được gì.
Tiếng chuông điện thoại trên bàn nhỏ đầu giường vang lên, nhưng đến lần gọi thứ hai thì cô mới giật mình, lại vươn tay nhẹ kéo tóc, xoay người, đi đến cầm lên điện thoại và vẫn như cũ, luôn là người giữ im lặng
<Này, văn kiện cậu đưa tớ có chỗ sai sót, bọn họ dựa vào đó mà đâm đơn kiện lại chúng ta vài ngày trước>_giọng đầu dây không hề có một chút sợ hãi hay lo lắng, mà lại mang hơi hướng thích ý khi phát hiện cô phạm phải sai lầm
Mày khẽ chau, nữ nhân lại thở dài, đưa tay nắm lấy đầu sóng mũi_”Văn kiện ngày mấy?”
<XX-YY-MM>
“Đốt rồi mà!”_nữ nhân nhắm mắt, ngữa mặt lên trần nhà, tay phải trụ đỡ phía sau cổ_”Con nhỏ chết tiệt”
< Từ mục này, nếu họ truy sâu, chỉ sợ mớ giấy tờ cậu đốt chắc cũng phải hiện hình nữa đó>
“Ừ, giấy tờ thì giấy tờ, đã làm thì không bao giờ xóa được dấu vết. Người khởi kiện là ai?”
<Lý Minh>
Nữ nhân hai đầu chân mày nhìn vào tưởng như đã dính chặt vào nhau, ngay lập tức vơ lấy gối nằm giơ lên cao định ném xuống, nhưng cuối cùng chỉ có thể thở dài, quăng trở lại lên giường, bản thân cũng ngã lên đó_”Bỏ qua đi”
<Cậu quen người này sao?>
“Không quen. Về sau, chỉ cần tên người này xuất hiện trong bất cứ giấy tờ nào, cứ việc bỏ qua, không cần quan tâm”
<Ừ>
“Còn nữa”
<Sao?>
“Thời gian tới, Minh Thanh nó có việc học, tớ cũng sẽ không đến đó, cũng không liên lạc với bất kì ai nữa. Cậu sẽ làm việc với người khác. Người đó chỉ thị cũng rõ ràng, cậu không cần lo nhiều”
<Ê, đi đâu, lại gặp chuyện gì sao?>
“Đi tìm nơi an nghĩ tâm hồn”_nói xong liền ngặt cuộc gọi, tắt nguồn, mở ra hộc tủ quăng vào trong, đơn giản lấy thêm áo khoát khoát vào bên ngoài, cứ như vậy vội vàng đi xuống lầu, vừa gặp người liền hỏi_”Quản gia Thịnh đâu?”
“Ngay phía trước ạ”
Cô đảo mắt một vòng, rồi lại nhìn người giúp việc trước mặt đang chuẩn bị đi_”Cậu, có biết chạy moto không?”
Người đó hiển nhiên lại chân thật gật đầu, nữ nhân nhanh chóng đi đến phòng khách, lục tung nơi đó không cần quan tâm gì thêm, cầm chìa khóa xe thảy qua cho cậu thanh niên đó_”Dùng lối tắt, gara số sáu hướng tây, chiếc màu đỏ xám, biển số năm a hai một i, khởi động vòng ra chờ ở cửa sau, cho cậu mười phút”
Nói xong lại đi hướng khác, lại tìm kiếm một vật khác, điều chỉnh thêm vài thứ. Đúng mười phút sau, cô mở cửa sau bước ra, rồi quay người, với bản điều khiển trong tay, ấn vào nút màu xanh lam, sau đó quăng trở lại vào trong nhà,quay người nhận lấy nón bảo hiểm từ cậu thanh niên rồi đứng yên đó
“Cậu định ngồi bao lâu nữa?”
“Ơ?”
Cô chau mày, đánh vai cậu_”Xuống, để cậu đi cùng có mà tôi mới chân chính là người đi trước”
(Tôi đang vừa cười vừa khóc đây. Gặp tôi là tôi đề ba xe chạy mẹ rồi ahihi)
Cậu thanh niên xuống xe, cẩn thận gác lại chân chống, cô cũng không chần chừ mà lên xe khởi động, rất nhanh liền rời đi, để lại cậu thanh niên ở lại cùng sau lưng dinh thự đang phát ra tiếng còi cùng đèn đỏ báo động tình trạng nguy hiểm inh ỏi, tất cả các cửa đều bị khóa chặt lại thậm chí là tấm sắc bảo vệ từng cửa sổ cũng đã được hạ xuống, vũ trang ẩn cũng lộ diện.
~~~~~
Đi được một đoạn rời xa khỏi khu nhà kia, liền tìm một con hẻm mà rẽ vào, lấy từ trong cốp xe vải đen phủ lại xe, cột cao tóc, đội vào mũ lưỡi trai, đeo vào khẩu trang, lật ngược lại áo khoác của mình, bình thản bước trở ra, đi đến trạm xe buýt đón xe.
“Mẹ, xem chị ấy mặt áo trái kìa”
Người mẹ vốn đã thấy, cố kéo cậu nhỏ của mình tránh xa một chút nhưng đứa nhỏ thì lại hồn nhiên không biết, còn hướng nữ chính chỉ tay như vừa phát hiện ra thứ mới lạ. Cô nhìn đứa nhỏ, hạ mắt nhìn_”Sau này sống tốt một chút, không thì như chị đây, không dám mặc áo giả đi khoe”
Người mẹ ánh mắt khó tin nhìn cô
(Ờ, là không dám khoe hay là tiếc tiền không dám quăng hay là muốn tạo ra phong cách mới . Cô dĩ nhiên dám thờ ơ thể hiện là bản thân biết mình mặc áo trái là do cố tình chứ không phải do nhầm lẫn!?!?)
~~~~
“Mình phải ngồi đến bao giờ đây? Sao thời tiết gì mà không thương người chút nào thế này”_nữ chính ngồi khoanh chân trước cửa một ngôi nhà, chuông cũng chả buồn nhấn, vừa đến nơi đã bó gối ngồi bên dưới cửa sổ
Để rồi bất giác có vài người buổi trưa cảm thấy thiếu máu muốn ra ngoài đi bộ, nhìn cô rồi sau đó vẫn như thông thường giơ tay chào hỏi rồi đi mất. Nữ nhân thấy có chút không đúng, bình thường sẽ chả ai để ý đâu, nhưng hôm nay, ai qua cũng đều chào liền nghi ngờ quay đầu nhìn_[Từ khi nào mà con nhóc này dám để đứa nhỏ có ánh mắt biểu thị tất cả này ở nhà!!!]_cô liền giở ra vẻ mặt thườnng mang ra dọa trẻ nhỏ nhìn chú husky bên trong nhà, đứa nhỏ với đôi mắt sắc sảo như mắt phượng lại còn được kẻ đen không bao giờ phai kia đang đáp trả lại cô bằng cách lườm.
Nữ nhân thở dài, lại ngồi bệt xuống. Biết sao được, người ta còn đi chưa tan sở, điện thoại thì bỏ ở nhà, phải ngồi đây mà thở dài cho qua trời gian cùng với trên đầu là đứa nhỏ sống trong dàn điều hòa đang lim dim thiêm thiếp ngủ. Cứ cách năm phút, cô lại ngó lên nhìn, vừa bắt gặp đôi mắt kia đã nhắm hay chuẩn bị díp lại thì liền rướn người hết cỡ lên, dùng hai tay vỗ vào cửa kính_'bốp'_sau đó áp sát vào từ từ kéo xuống khiến đứa nhỏ bên trong giật mình, dỏng tai lên nhìn quanh. Thậm chí lúc rảnh đến độ tưởng như có thể lăn ra mảnh vườn nhỏ trước sân mà nằm dài như người thường thì nữ nhân lại áp ặt vào tấm kính, trân trân mắt nhìn đứa nhỏ bên trong_”Sao chú mày là cún mà sướng thế hả?!?!”
Đứa nhỏ lại giật mình, đưa mắt nhìn ngược lên, sau đó thở khì, quay đầu sang nơi khác
“Này! Thái độ đó là sao hả! Là cún thì phải biết tôn trọng người khác chứ!”_nữ nhân vẻ mặt bất bình buồn cười nhìn đứa nhỏ bên trong đánh cái ngáp lớn, đứng dậy vươn mình quay mông nhảy xuống, đi được vài bước thì duỗi chân, tiện thể quay đầu liếc cô một cái rồi đi mất
Nữ chính thở dài_”Chó mà cũng có quyền khinh người sao?!?”_lại chán nản ngồi trở xuống. Một lát sau thì nghe thấy tiếng cào kính một cách rất chậm rãi, rất từ tốn thì quay đầu, rướn người lên nhìn. Đứa nhỏ bên trong thấy cô nhìn, mắt vừa nhìn lên cô, miệng thì xé miếng thịt gà to tướng
(Nói chứ, thấy mấy chú husky, rồi bị lườm cho một phát đi.... bạn sẽ thấy được sự nhiệm màu của tạo hóa!!!)
Cuối cùng thì sau bao nỗ lực không cạy cửa để chạy vào ngắt nhéo đứa nhỏ bên trong thì nữ chính đã đợi được bạn của mình trở về nhà. Chỉ là cô ta dù thấy có người về, cũng chỉ dửng dưng ngồi đó trong khi đứa nhỏ bên trong đã nhả xuống ghế, bắt đầu cào cửa, hú hét liên tục
Cô bạn thấy nữ nhân ngồi đó, liền ngạc nhiên không thôi, bước đến cửa nhà, nhướn mày nhìn cô_”Sao vậy? Sao không gọi tớ?”
“Điện thoại để ở nhà. Mà tớ gọi để rồi cậu dắt thằng nhỏ qua nhà người khác ở tạm ạ”
“Biết sao được, cậu dị ứng lông thú mà. Mà hôm nay đến đây như vầy thì tớ trở tay không kịp đâu”
“Tớ là muốn như vậy. Mà này sao đứa nhỏ nhà cậu khinh người thế hả?”
“Con tớ biết nhìn người lắm hahahahah”_cô bạn mở cửa rất cẩn thận, chỉ đủ để bước vào, không dám mở quá lớn, sợ là đứa nhỏ bên trong sẽ nhân cơ hội mà chạy mất. Nữ nhân cũng tranh thủ theo sau đi vào. Chỉ là đứa nhỏ kia thấy má nó thì mừng, vừa thấy nữ nhna vào, nhìn một hồi, đuôi cũng không quẩy, đi tới ngửi ngửi một chút, cô định vươn tay sờ đôi tai mịn màng của chú nhưng chưa kịp thì đã bị bỏ mặt.
Nữ nhân đôi mắt cá chết nhìn theo cặp mông kia.
~~~
“Khẩu trang đó là đủ sao?”_cô bạn khuấy đảo nồi súp trước mặt thử nếm một miếng, rồi lại múc ra một giá nhỏ đưa qua cho nữ nhân đang đợi bắp rang bên trong lò nướng nếm thử
“Không rõ, hiện tại qua ở nhà cậu vài hôm, rồi chạy qua nhà Minh Quỳnh sau”
“Mai đi cùng tớ ra đài không?”
Nữ nhân nhướn mày, quay đầu tìm kiếm đứa nhỏ kia, lại thấy nhóc ấy đang rướn người đứng bằng hai chân, mặt đặt lên kệ bếp ngay bên cạnh cô bạn mình thì liền nhếch môi cười_”Về nhớ mua đồ ăn cho tớ”
“Ừ”
“Ăn xong cùng ra ngoài đi bộ không?”
“Đương nhiên rồi”
“Việc sáng tác dạo này sao rồi”
Nữ nhân vừa nghe hỏi thì liền thở dài, mở máy lấy ra bịch bắp rang của mình_”Chỉ cần cầm viết hay vừa đặt tay lên bàn phím là không muốn làm nữa. Đang lâm vào bế tắt”
“Không phải như trước đây, chỉ cần ra ngoài, đi vài nơi, gặp vài người liền sẽ có lại cảm hứng sao?”
Cô nhướn mày, chuyển bịch bắp rang vừa được mở ra ra trước mặt đứa nhỏ vẫn đứng bên cạnh mẹ nhóc kia lắc lắc tới lắc lui_”Hôm trước vừa bị nhốt trong nhà xác một đêm, hôm sau lại bị đã kích tinh thần, sáng nay vừa bị dọa té cầu thang. Cậu nghĩ xem có phải thế giới này ngày càng tàn nhẫn không?”
Cô bạn bên đài nhìn qua cô, rồi lại nhìn cách cô chọc đứa nhỏ nhà mình_”Cậu toàn tự làm khó mình”
“Ầy, dễ gì”_nữ nhân ôm theo bịch bắp rang cùng cộc nước ngọt, đi thẳng ra cửa sau, ngồi xuống ngay bậc cửa, chắn hết lối đi, bắt đầu một mình hưởng thụ nó. Chỉ là trên vai xuất hiện thêm một gương mặt.
Cô bạn trở ra, tìm kiếm đứa nhỏ nhà mình thì lại thấy nhóc ấy đứng ngay phía sau nữ nhân, đuôi cũng ngoe nguẩy, cô đi đến, từ trên nhìn xuống. Đứa nhỏ nhà cô mặt gác lên vai nữ nhân, mũi hít ngửi liên tục, mắt đầy chờ mong nhìn đến bịch bắp rang bên cạnh trong khi người nào đó vẫn rất tự nhiên ngồi ăn, hưởng thụ đãi ngộ một bên vai mặc nhiên một miếng cũng không chia sẽ
Cô dùng ánh mắt thương cảm nhìn đứa nhỏ nhà mình, rồi lại tặng nữ nhân ánh mắt khinh bỉ_”Nhỏ đó ghẹo con hả Kuya, kệ nó, vào ăn thịt gà nè con”
Ừ, mặc nhiên một điều, cô biết tỏng đứa nhỏ nhà này chỉ cần thấy cô cầm thức ăn hay bất cứ thứ gì đều quẩy đuôi, vui vẻ chạy đến nhưng chỉ cần đưa đến mũi, để nhóc con ngửi một chút, đảm bảo trăm phần trăm không ăn mà sẽ bỏ đi. Cho nên với một thằng nhóc suốt một năm chỉ toàn ăn kẹo và thịt gà luộc kia thì cuyện vờ nhăm nhi món khác khiến cho nhóc ấy thèm chải dãi cũng được tính là một thú vui tao nhã đi.
(Đáo để chưa)
Ăn hết bịch bắp rang rồi lại chạy đi tìm kẹo. Đứa nhỏ kia nghe tiếng có người mở tủ lạnh liền lăn tăn chạy đến. Cô nhướn mày, xé vỏ kẹo trước mặt nhóc ấy. Ngay lập tức, nhóc con liền ngồi xuống, kèm theo dòng nước miếng đứt quẳng từ từ nhiễu xuống sàn nhà, ánh mắt ngây thơ vô tội nhìn đến con người vừa không chia sẽ cho mình dù là một mẫu bắp rang nho nhỏ kia.
Cô bật cười, một tay vuốt đầu đứa nhỏ, một tay đập vào tủ lạnh_”Hahahaha, tới đây nhìn con cậu này”
Cô bạn đi đến, thấy đứa nhỏ nhà mình nước miếng chảy dài_”Ù ôi, ghê quá, Kuya, không xin ăn”
Đứa nhỏ quay đầu nhìn cô bạn bằng ánh mắt mất mát, sau đó vẫn tiếp tục hướng ánh nhìn đầy thiếu thốn nhìn đến nữ chính. Cô thật không biết nói sau với đứa nhỏ này. Chỉ cần thấy đồ ăn thì mặc nhiên không còn biết ai là người thân, ai là người lạ
Sau cùng thì vẫn là cho đứa nhỏ một viên, bản thân lại lấy ra hủ kem, chạy đến ghế tròn theo sau là đứa nhỏ đang rượt tới. Nữ nhân vừa đặt mông ngồi xuống, đứa nhỏ liền đặt gương mặt ngay lên đùi, tiếp tục cầu xin.
Sau buổi ăn thì cẩ hai kéo nhau ra ngoài đi dạo cùng đứa nhỏ. Cô bảo với cô bạn là muốn dắt Kuya đi, nhưng lại bị từ chối và rồi, thảm kịch bắt đầu.
Cô chậm rãi đi theo phía sau hai người, đứa nhỏ kia đi ở bất cứ nơi đâu cũng đều phải có dây dẫn, phải đảm bảo cầm chắc, thật chặt để lỡ nhóc con ấy có hứng lên, dừng lực gồng mình lên định chạy thì còn giữ lại kịp.
Dĩ nhiên, nghịch cảnh ở đây là cún, con nhà người ta, đi thậm chí không cần dây dẫn hay chí ít là thong thả mà đi. Cô sau khi nhìn con nhà người ta, rồi lại nhìn đến nhóc con của cô bạn nhà mình, cười ra nước mắt. Người ta đi thong thả bấy nhiêu thì bên này một bên cố chạy, một bên cố nắm giây giữ lại bấy nhiêu. Trên đường, nếu bất ngờ gặp nhóc khác đi cùng hướng, chắc chắc cu cậu sẽ dùng toàn bộ sức mạnh để chì, kéo sợi dây mà cố đi theo hướng nhóc muốn mặc nhiên không quan tâm mình còn có mẹ, còn có sợi dây liên kết giữa hai người.
Đến giờ ăn chiều, chẳng qua là trên đường đi bộ về, tiện thể ghé vào tiệm bánh ngọt mua vài thứ, vừa về đến nhà, cũng không chờ ăn cơm, nữ nhân liền lôi bánh ngọt ra chậm rãi thưởng thức trong khi vẫn có một đứa nhỏ vẫn đang nhìn cô bằng ánh mắt đáng thương_'Cho xin miếng đi!'
Cô bạn nhìn qua hai người, rồi nhìn đứa nhỏ nhà mình_”Mẹ đuổi nó ra ngoài nha con!”
Tối đến, đứa nhỏ kia liền nằm dài ra sàn nhà, tiếp tục thiêm thiếp ngủ. Cô tiến tới, từ trên nhìn xuống đứa nhỏ, một chân rút ra khỏi dép bông, đặt lên người đứa nhỏ, bắt đầu chà tới chà lui_”Ôi, cái cảm giác thần thánh này”
Chà đạp không chán, cô vội vàng đặt ly nước lên bàn, rồi ngồi bệt xuống sàn nhà, ngay cạnh đứa nhỏ, nhìn ngắm trái phải một hồi, bắt đầu giở trò.
Dù gì cũng là husky, chải lông tới tết cũng không hết lông rụng, đưa tay vuốt phát nào là lông rơi lả tả phát nấy, đưa tay vào đám lông mền, nhẹ nhàng rút ra một lần liền thấy được nhiệm màu. Cô chăm chú nhìn sợi lông nữa trắng nữa đen trên tay, lại nhìn đến gương mặt ngây thơ hồn nhiên lim dim đắm chìm trong mộng đẹp kia, nhếch môi cười.
“Một sợi”
“Hai sợi”
“Ba sợi”
“….”_nữ nhân chịu không nổi, ôm bụng, bụm miệng ngã lăn ra đất cười, sau đó lại cố tiếp tục ngồi dậy, tiếp tục làm việc_”Bảy sợi”
“Mười sợi áhahahahahahah”_cuối cùng là chịu không nổi, ngả lăn ra đất, đầu đập vào sàn nhà một tiếng nhưng vẫn ôm bụng cười.
“Chết chưa!”_nghe tiếng nữ nhân bị cụng dầu, cô bạn đứng ở đó đang chuẩn bị thức ăn cho ngày mai, nhìn xuống hai người_”Hời ơi, con nhỏ này, nó chơi kì quá hả con”
Cô đi đến, rút đám lông từ mũi nhóc con ra, xe tròn, bỏ vào thùng rác bên cạnh. Nữ nhân cư nhiên lại biến mũi con nghà người khác thành bình bông. Đứa nhỏ kia mở mắt trân trân nhìn quanh mỗi khi nữ nhân cười phá lên vì thích thú rồi lại ngủ tiếp, mặc kệ cho thanh niên nào đó đang chọc phá mình.
Thấy không đủ độ, nữ nhân cũng nằm dài ra sàn, một tay kê dưới đầu đứa nhỏ, tay kia ôm qua người, một chân cũng gác lên thân bình bé bỏng, miệng bắt đầu thổi hơi vào tai nhóc con. Đứa nhỏ với đôi tai mịn màng bị chọc phá liền cử động trái phải tránh né. Nhưng là nữ nhân vẫn tiếp tục, ngay lập tức, đứa nhỏ liền quay đầu, một là với ánh nhìn đầy nguy hiểm nhìn cô hai là mở miệng táp tới. Hầu như những lúc như vậy, nữ nhân đều theo bản nang né sang chỗ khác, sau đó lại ôm bụng lăn ra chỗ khác cười, cười xong rồi lại đến gần, tiếp tục chọc phá đứa nhỏ.
Đến lúc tắm xong, cũng không chờ khô hẳn người thì đã được cô bạn thả ra ngoài phòng. Đứa nhỏ vừa thấy nữ nhân liền như trẻ nhỏ được cho ăn quá nhiều đồ ngọt mà lăn tăn chạy khắp nơi, lâu lâu lại chà cả người xuống tấm thảm lót sàn phòng, rồi bất ngờ nằm yên, tròn xoe mắt nhìn lên cô. Nữ nhân chầm chậm bước tới, bất ngờ vỗ tay thì đứa nhỏ liền đứng dậy, tiếp tục chạy khắp nơi khiến cho nước văng ra khắp nhà.
Nữ nhân cuối cùng vẫn là chịu không nổi, nhảy mũi liên tục năm lần, đầu óc cũng thấy choáng váng.
“Ổn không?”
Cô quẹt mũi_”Không biết, chắc lên ngủ trước đây”
“Ừ”
Cô khịt mũi, đưa tay vào túi quần hướng cầu thang đi lên, nhưng là được vài bậc, nhịn không được lại chạy ào xuống, hướng đứa nhỏ vươn hay tai chà lau khắp người, sau đó giở tay lên thì lại cười lớn. Đứa nhỏ bởi vì vẫn còn ẩm ướt khắp người, đưa tay vuốt đến đâu thì lông cũng đi theo đến đó, giở lên hai lòng bàn tay đều được phủ bởi một lớp lông mịm màng, sau đó rướn người, hướng áo quần cô bạn tipes tục hà lao thật nhanh rồi chạy ù lên trên lầu, bỏ lại hai chữ_”Ngủ ngon”
Nữ nhân kia thì vui vẻ với đứa nhỏ nhà người ta đến quên hết chuyện mình đã gây ra. Ngôi nhà được kích hoạt hệ thống phòng vệ, tất cả dư liệu ghi hình đều bị xóa, quản gia Thịnh cùng ba mẹ cô đều bị nhốt ở bên ngoài, em gái đang chật vật với khóa học ác ma do chị mình đàn áp, người bạn thì bị trói chân với công việc, họ hàng gần nhất phải gánh vào công việc gia chủ và một người nào đó đang ở trạng thái không ổn định bởi vì cô nhỏ nhà mình.
(Thanh niên của năm, người quản lý năng lực phân phối và đùn đẩy công việc cao , chủ nhà thân thiện, vợ chưa cưới hoàn hảo, người chị đáng kính và người con có hiếu. Chuẩn! Tôi khâm phục đồng chí!!!)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT