(Sống ngầm nổi dậy*) Trước mắt có tương lai, sau lưng bị đuổi giết, giữa đường gặp vực thẳm
Không biết vì một lý do thần kì nào đó, tác giả từ sáng sớm đã tỉnh dậy. Nhưng là sáng hôm sau của hôm sau.
Tỉnh táo nhìn quanh phòng nhưng lại không thấy ai, vươn tay nhấn chuông đầu giường gọi người vào thì lại thấy nam nhân nhà mình xuất hiện.
Nam nhân đến đầu giường ôm nữ nhân ngồi dậy thì liền bị tác giả níu áo_”Khoan, chóng mặt”
Đỡ người ngồi tựa vào lòng mình, định lên tiếng hỏi gì đó thì cửa lại bị mở vào khi chưa có một tiếng gõ cửa nào vang lên.
Viện trưởng đầu tiên nghiêng đầu vào, rồi sau đó mới tay ôm theo đứa nhỏ và bên cạnh là người vợ. Ông ta mỉm cười chào hàng bước vào phòng, thả đứa nhỏ xuống.
Được đến nơi mới, đứa nhỏ liền xoay phải, xoay trái nhìn và cuối cùng nhìn đến tác giả trên giường.
Đứa nhỏ đáng yêu ngây thơ trong sáng lâu ngày gặp lại người quen nhưng mà nữ nhân kia lại trừng mắt, nghiêm mặt nhìn bé con. Ngay lập tức đứa nhỏ liền chạy ra phía sau, nắm váy mẹ, lấp ló nhìn tác giả.
Thấy được như vậy tác giả liền bật cười, tựa ra gối sau lưng nam nhân vừa kê xong. Còn nam nhân chuyển sang ngồi ghế cạnh giường bên phải, viện trưởng đứng ngay bên cạnh vợ ôm theo đứa nhỏ ngồi bên trái giường
Vợ viện trưởng đưa tay vuốt tóc nữ nhân, vẻ mặt tiếc nuối, thương sót_”Đứa nhỏ, lâu không gặp, còn càng ngày càng gầy đi”
Tác giả tròn xoe mắt nhìn vợ của viện trưởng, có chút bản năng liền khẽ né tránh khiến người kia chỉ cười mỉm, thu tay lại nhưng ngay lập tức liền chuyển sang cầm tay tác giả cười hiền từ, ánh nhìn cũng cực kì trìu mến
“À, xin lỗi, hiện tại mọi người sẽ ở đây cùng tôi chứ??”_tác giả có chút khó nghĩ đối với vấn đề này.
Gia đình này không quá thân cũng không phải người lạ đối với tác giả, nhưng cũng không được xét theo diện xã giao nên lời nói không được thẳng thừng cũng không khách sáo. Mà nữ nhân cũng không muốn tỏ ra quen thân hay quá mức vô lễ
“Đương nhiên rồi”_vợ viện trưởng mỉm cười rạng rỡ, nhẹ vỗ lên bàn tay tác giả. Đứa nhỏ thấy vậy cũng cầm lấy tay kia của tác giả, đánh đánh vào.
Tác giả đưa mắt nhìn sang đứa nhỏ, liền xoè tay, đứa nhỏ lập tức để một ngón tay nho nhỏ vào giữa lòng bàn tay nữ nhân, môi đỏ nho nhỏ cũng chu ra. Nữ nhân nhìn vẻ mặt bánh bao trước mắt, lại nhìn xuống bàn tay nhỏ nhỏ liền mỉm cười, chụm tay lại, tay đứa nhỏ bị bắt nó liền ‘haha’ cười khiến nữ nhân cũng bật cười theo.
~~~~
Hiện tại trong phòng sách rộng lớn của nam chính, tác giả một mình chiếm ghế ở bàn làm việc của nam nhân, chân gác ghế nhỏ, vui vẻ ăn phần bánh ngọt hiếm hoi của mình, mắt nhìn đứa nhỏ chạy qua chạy lại lục phá mọi thứ trong phòng.
Bên tay trái chút ít là một hội nghị nho nhỏ đang được mở ra, nam chính ngồi độc một ghế, vợ chồng viện trưởng ngồi ghế dài bên phải và tên thanh niên tri thức cùng nam nhân mafia mỗi người một ghế bên trái nam chính cùng với bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Đang lúc bầu không khí của bàn họp nhỏ chìm trong yên lặng, đứa nhỏ đang hăng sai kéo sách ra khỏi giá thì điện thoại của nam nhân trên bàn reo lên. Tác giả xoay ghế lại, vươn ngón trỏ chạm lên mà hình, dùng sức một chút ấn điện thoại xuống bàn, kéo đến trước mặt mình rồi mới cầm lên.
“Này, có số lạ gọi anh này”_tác giả xoay ghế, hướng về phía nam nhân lắc điện thoại lắc trái, lắc phải
Mấy người trong hội bàn tròn đồng loạt nhìn lên, chỉ có nam nhân nhà tác giả là nhướn mày_“Đừng nhận”
Tác giả vẻ mặt thờ ơ, không cảm xúc nhìn nam nhân nhà mình, áp điện thoại vào tai mình rồi quay đi_”Dô bông xề ố”
<Hihi, thật bất ngờ khi vừa điện liền gặp được cô>
Tác giả đảo mắt, nhìn sang nam nhân nhà mình, rất công khai hỏi_”Tình nhân anh biết em à?? Mà cũng phải, biết số điện thoại luôn còn gì”
Nam nhân ánh mắt tràn đầy bất ngờ định lên tiếng thì liền bị nữ nhân nhà mình phất tay, không quan tâm tới
<Mới không gặp mấy ngày đã quên tôi sao??>
“....”_tác giả nhướn mày, không trả lời, khởi động máy tính trên bàn nam nhân lên liền thấy ngay trên màn hình có thêm một tệp không được đặt tên.
<Sao, không đoán ra à??>_đầu dây với thanh âm bỡn cợt vẫn tiếp tục lên tiếng
Nữ nhân mặc kệ, không nghĩ nhiều liền mở thư mục kia ra và cho chạy đoạn clip duy nhất trong tệp, gãi gãi đầu_”Dạo này tôi gặp nhiều người lắm, mà hình như cô nhầm số thì phải?”
<Hihi, tôi không tin đâu, trong ấn tượng của tôi, cô là một con người xuất chúng đấy>
“À”_tác giả liếc xuống xem thời hạn đoạn băng tận bốn tiếng mấy, khẽ tặc lưỡi quyết định tua nhanh gấp bốn lần_”Cảm ơn, nhưng đừng đánh giá tôi cao quá, cô sẽ tự làm mình thất vọng đấy”
<Cái đó còn chờ xem biểu hiện của cô>
“Ờ...HỬ?!?”
<Hiện tại cũng mới mười giờ, hẹn cô ba giờ ở cánh đồng hoa hôm trước nhé. Tôi đã tìm thấy nhà kính mà cô nhắc tới. Gặp ở đó nhé hihi>
“Này, nó là tài sản cuối cùng tôi xem vừa mắt đấy”
Tác giả nói ra câu này thì mọi người trong hội nghị bàn tròn bên kia một lần nữa đồng loạt nhìn về hướng cô
<Hihi>
“Tôi chả thấy gì vui cả”_tác giả sờ sờ mũi, đưa mắt nhìn qua mấy vật dụng trên bàn làm việc của nam nhân nhà mình
<Hihi, chào nhé. Nhớ đấy, tôi sẽ chờ cô>
Cô ta gác máy, còn tác giả thì thở dài, nhìn điện thoại rồi lại nhìn năm nhân.Trả điện thoại lại vị trí cũ, tay chống lên bàn, bàn tay xoa xoa trán. Rồi quyết định hướng nam nhân, lại thở dài đi đến ngồi trên chân anh_”Này anh trai nhà bên”
Mọi người trong bàn đều im lặng, hướng ánh nhìn có tò mò, có hứng thú, có thăm dò về phía cặp đôi không xem ai ra gì trước mặt
“Sao?”
“Để xem...công ty hiện tại ra sao rồi??”
“Có thể cầm cự”
Vừa nghe nam nhân nói vậy, tác giả liền nhướn mày quay lại nhìn khuôn mặt không cảm xúc phía sau mình, rồi lại ngồi xoay lại_”Cho chừa tội tẩy cũng tẩy không đúng chỗ”
“....”
“Còn hai ba mẹ chắc đều ở nhà chính cả nhỉ??”
“Ừ, hai ba vào bàn chuyện với cảnh sát còn hai mẹ ngồi xem phóng viên ngoài cửa”
“Điện thoại em đâu??”
Vừa nói xong nam nhân liền một tay ôm tác giả, khẽ nghiêng người, lấy từ túi quần của mình ra điện thoại của tác giả, hoàn trả lại chính chủ.
Điện thoại về tay, nhanh chóng ấn số bốn gọi nhanh cho một người, đồng thời đứng lên, chậm chạp đi lại bàn làm việc của nam nhân, tay nhẹ nhàng sờ lên mặt gỗ lán bóng, quay lưng về phía mọi người, ngước mắt nhìn giá sách trước mặt
“Ê”
<Gì?>
“Nói chuyện vậy đó hả?”
<Còn không phải tại chị bay nhảy mà thành hả!. Chị liệu mà dàn xếp. Không thì tôi quăng hết trả lại cho chị đó>
“Nỡ để chị ôm sao??”
<Tôi mệt rồi>
“Cái gì, chỉ mới có mười bảy mà đã than mệt, nhớ không lầm tuổi đó còn hăng lắm mà”
<Haizz, tài liệu lúc xưa tự nhiên bị bới lên>
“Chừa tội sơ xuất”
<Còn không phải tại chị!!>
“Tại cái gì?”
<Chị không nói sao tôi biết có thứ tài liệu như vậy. Gan thiệt, dám buôn lậu vũ khí. Tôi đã nghĩ có nên vui vẻ đem lên trình cho cảnh sát để mời chị họp hội và coi như chưa hề quen biết nhau với chị không đấy. Ba và mẹ không mắng chị hả?!?>
“Cô em không biết đâu”
<Biết gì?>
“Buôn lậu có thú vui của buôn lậu. Mà đã là thú vui thì ai cản?? Cô em biết đấy, chị vốn nào có thú vui. Cho nên nếu có thì phải biết trân trọng và phát huy nó. Đúng không. Hiện tại chị đây cũng cãi tà cả rồi, phàn nàn gì nữa”
Tác giả đỡ trán thở dài nhưng ánh mắt, khoé môi đều là nụ cười thật sâu. Hai nam nhân mafia bên kia nghe được một người ngạc nhiên, còn một người chỉ lắc đầu cười trừ.
<Không phải thú vui của chị là mấy con mèo lắm lông lắm móng sao hả?!?!>
“Đơn giản là thấy đẹp thì phải nhìn, thấy đáng yêu thì phải sờ...”
<Dừng. Nói xem, bây giờ kiếm ai thế tội đây?>
“Sao đây biết!!!”
<....>
“Cứ bình thản nói là không biết, nhưng bắt được thủ phạm chưa?”
<Hên cho chị là rồi, giờ sao?>
“Để xem, cứ để yên đó, đừng cho nó bị gì hết, từ từ cũng có cơ hội”
<À, này>
Tác giả kéo ghế, chậm chạp ngồi vào, gác chân lên ghế nhỏ, ngón tay khẽ nhịp trên tay vịn_ “Hửm??”
<Ba với mẹ hôm trước vừa mới ra toà, suýt chút nữa là có cồng tay và cuốn lịch rồi đấy>
“Nói mới nhớ, xong vụ này, kiện ngược lại đi. Đây muốn vào toà ngồi xem chuyện”
<Vụ này xong thật chứ?>
“Chưa biết được”
<Hừ, tôi thấy tốt nhất chị nên như mấy bọt bong bóng xà phòng thì tốt hơn. Đi đây>
Nữ nhân nhìn điện thoại chờ cho người bên kia ngắt máy trước mới đặt điện thoại của mình bên cạnh của nam nhân, chợt thở dài, giọng điệu vô cùng uể oải_”Chiều nay có hẹn ở vườn hoa, cụ thể là nhà kính”
“Ai?”
Nam nhân mafia khách không nghĩ nhiều liền hỏi thì lại bị thanh niên tri thức bên cạnh tiếp tục cười khinh bỉ lần thứ ‘n’_”Là cô ta chứ ai”
Mặc kệ hai người kia đang chuẩn bị muốn đứng lên tranh cãi, nam nhân đi đến, xoa đầu nữ nhân nhà mình_“Cảm giác ra sau??”
Tác giả trầm ngâm, đưa tay sờ mũi rồi xoa cằm, lại nắn nắn môi, sau đó ngây ngốc ngước nhìn nam nhân nhà mình_“Cảm giác thì bình thường, linh tính cũng không có nhưng não bộ thì chỉ có hai từ chết chắc. Nên chắc lần này không sao đâu”
~~~~~
Mặc vào áo khoát, nữ chính xoa xoa trán, sờ sờ chỗ hông được quấn băng khá chặt và dày của mình, chợt thở dài. Chầm chậm bước ra, vươn tay mở cửa lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời xanh trong vắt, dưới sân là nền tuyết trắng xoá_[Ai nói tuyết trắng là đẹp chứ! Đổ máu hoà với tuyết mới gọi là đẹp]
Nhìn đến trước mắt thì tầm mắt lại bị thu hút bởi chính chiếc xe màu đỏ rực rỡ của mình_[Vẫn đẹp phất đấy thôi]
“Cô chủ đi cẩn thận”_lão quản gia bên cạnh mỉm cười, thuận tiện bí mật nhét vào tay tác giả một miếng giấy
Nữ nhân nhướn mày, đến gần lão quản gia, khẽ nghiêng đầu nói nhỏ_”Này được mấy phần??”
“Ba phần đặc biệt”
“Ố Ồ, nhiều vậy, bình thường chỉ có một phần”
“Cậu ấy chặn nên chỉ còn một phần”
“Gì!! Đến việc này cũng biết sao?? Cuộc đời thật trớ trêu mà”_tác giả thở dài, chán nản lắc đầu bước đi
“Tiểu thư”
“Vâng”
“Lúc về hẳn mua, bác cũng muốn một phần”
“Vị gì đây người đẹp??”_tác giả nhướn nhươn một bên mày, mỉm cười nhìn quản gia nhà mình
“Dâu”
Tác giả nghe vậy liền đưa ra vẻ mặt người chết nhìn lão quản gia nhà mình_”Cháu tình nguyện tặng bác phần đó”_sau đó cũng không quay lưng, bước vào xe, láy thẳng ra cổng và mất hút.
~~~~~~~~~~~~~~
Đi được một lúc thì tác giả dừng xe vào lề, xoay người nhìn xuống băng ghế phía dưới. Vươn tay cầm lên cái túi màu xanh ngọc, mở ra nhìn vào thứ bên trong thì vẻ mặt có chút bất ngờ. Sau đó thở dài đặt túi đồ vào ghế phó lái, tiếp tục lái xe đi đến điểm hẹn
“Nói đi”_hiếm khi bắt máy mà nữ chính lại có hứng thú mở lời như vậy. Lại không kiềm được vẫn là đưa mắt nhìn vào màn hình điện thoại hiện tại là hình của đứa nhóc nào đó
<Này, có kết quả rồi>_cô bạn làm ở bệnh viện trong giọng nói có chút bất ngờ khi đầu dây được bắt
“Ừ, ổn hết chứ gì”
<Hừ, đề kháng đặc biệt không ổn vào mùa đông, nếu cẩn thận thì còn không sao. Hiện tại thì hay rồi suy giảm miễn dịch. Cơ thể cậu vốn thiếu IgA. Nhưng gần đây do sự liều bất chấp mạng của cậu mà chỉ số của nó biến thấp. Cẩn thận dùm đi. Nhất là cái bệnh viêm khớp dạng thấp của cậu.Còn nữa đến lúc viêm phổi thì tôi không chăm cậu đâu. Hiện tại cảm thấy thế nào?>
“Có cảm giác bản thân đang sốt, cổ họng cũng đau, à, máu mũi lại chảy nữa rồi”_nữ nhân vừa nói, vừa vươn tay mở hộc, kéo ra khăn giấy chặn mũi
<Bộ đang ngoài trời à??>
“Trong xe”
<Cậu về nhà liền cho tôi>
“Bận mà người ơi”
<Cứ liều mạng đi rồi một ngày mi sẽ phải trả giá. Chuẩn bị cho chuỗi tháng ngày bệnh tật quấn thân tiếp đi. Hứ!>_cô bạn không nói gì thêm, rất tàn nhẫn cúp máy. Tác giả nhìn qua màn hình điện thoại tối đen chỉ biết mỉm cười
Bỗng nhiên điện thoại nhấp nháy báo có tin nhắn, vươn tay mở ra xem liền có một bức ảnh được phóng to lên. Cô bạn bên đài của nữ nhân cuối cùng cũng cưa được đàn anh lớp trên. Hai người đều rất vui vẻ. Tác giả lờ đi, tắt màn hình ngay lập tức.
Đúng ba giờ, chiếc xe đỏ rực của nữ chính dừng lại trước một căn nhà bằng kính. Có đầy đủ tiện nghi, còn có hẳn hai tầng lầu.
Một căn nhà kính giữa một cánh đồng hoa phủ tuyết trắng. Cứ nghĩ đến việc sang xuân, đến đây bắt một chiếc ghế bập bênh mềm mại, ấm áp, lắc lư trước sau, bình thản mà ngắm hoa, ngắm cỏ, nghe nhạc du dương.
Nghĩ đến đó, nữ nhân lại mỉm cười thoải mái. Tay chạm đến tay vịn lạnh lẽo của chiếc ghế rồi quyết định ngồi vào nó, cũng lắc lư trước sau nhưng ánh mắt lại vô định nhìn vào cánh đồng xanh phủ tuyết trắng trước mặt_[Giờ phút này mà thêm mèo nhỏ mềm mềm nằm trên đùi ngủ là bá cháy rồi]
Đúng lúc đó, trong tầm mắt lại là hình ảnh của một chiếc xe trắng chạy đến. Nữ nhân thở dài, nhắm mắt cảm nhận sự lạnh lẽo của căn nhà_[Nếu sau việc này chú em mà còn nguyên vẹn, chị sẽ đến đây thường xuyên, làm chỗ này ấm hơn một chút]
Một lúc sau, có bàn tay chạm nhẹ vào vai tác giả. Mở ra đôi mắt liền thấy nụ cười như hoa của yểu điệu nữ nhân_”Ngồi đi”
Nữ nhân gật đầu, mỉm cười ngồi vào ghế bập bênh bên cạnh nữ chính. Nhưng cũng không ngã người ra mà chỉ dùng vẻ mặt hứng thú nhìn sang gương mặt trắng đến xanh xao cùng đôi mắt đang nhắm lại của tác giả
Bản nhạc của thời gian vẫn chầm chầm trôi đi một cách thật yên bình, không cảm xúc
“Nói xem, bản chính đã đi đâu rồi?”_tác giả rất bình thản, nhẹ nhàng mở ra đôi mắt nhìn về phía trước
Nữ nhân ngồi kia nhướn mày, nụ cười như hoa lại chuyển sang lém lỉnh, đôi mắt xuất tia gian xảo_”Đoán đi”
“Tôi muốn hỏi”
“Cứ hỏi”
“Cô đã làm gì viện trưởng rồi?”
“Ông ta không nói sao??”
“Buồn là vậy.”_tác giả nắn một chút ở đầu gối rồi mới chậm chạp đứng lên, đi đến bộ sopha ở phòng khách, cầm lên một túi đồ màu xanh nhạt
“Tôi không làm gì đâu. Chỉ đánh thuốc mê, nhốt ông ta ở yên một chỗ, lấy hết tài liệu hồ sơ cùng kế hoạch của ông ta về việc các người định lật đổ ông già nhà tôi thôi”_nữ nhân vẻ mặt ngạc nhiên nhìn túi đồ tác giả đưa cho mình.
Cô ta mỉm cười mở ra hộp quà.
“Là tôi tặng cho bản chính của con người cô. Nhưng nếu cô thích, thì vẫn được ưu tiên. Đến trước lấy trước. Sau này tôi sẽ tặng cô ta bộ khác”
“Là cô chọn sao?”
“Không, là lời hứa”_tác giả thở dài, giơ tay xoa xoa trán mình, lại tiếp tục nhắm mắt_”Cô giết ông ta khi nào?”
“Sao lại hỏi như thế??”
“À, tôi có cảm giác mình sẽ đứt dây vào hôm nay, nên bỗng dưng nhiều chuyện một chút. Tiểu thư có thể vui lòng cho tôi xin chút ít thông tin không? Chắc chắn tôi rất biết ơn về điều đó”
“Cô định ghi âm rồi tố cáo sao??”
“Sao cũng được, nếu kể tôi sẽ nghe, nếu không cũng không sao. Có người cùng ngồi ngắm cảnh một chút rồi về cũng khá tuyệt”_tác giả cười nhợt nhạt, lại ho một chút
Nữ nhân kia nhìn nữ chính một hồi cũng trở về ngồi yên, lưng tựa vào ghế, đong đưa trước sau duy chỉ có nụ cười là không tắt
Được một lúc yên bình, cô ta mởi mở lời, phá vỡ sự yên tĩnh mong manh_”Được rồi, tôi sẽ cho cô biết. Tôi là nhân cách thứ tư của cơ thể này, xuất hiện mới đây thôi. Ông ta không phải tôi giết mà là một người khác của cơ thể này làm. Trong trí nhớ này, tôi chỉ nhớ được lần gần nhất là có một lần chính ông ta sai người đến hại cơ thể này. Sao đó bằng một cách nào đó, có một người lạ mặt cho cô ta biết lão già kia chết nhưng vẫn chưa ai biết hiện đang được giữ xác và cũng có người thay thế. Cô ta tâm trí lúc đó không ổn định và tôi xuất hiện. Tôi dựa theo ý muốn của cô ta cùng vài phân phó mà trở về nơi kia. Rồi sau đó lúc tôi tỉnh dậy, tôi thấy trong phòng khách là tờ giấy ghi thời gian và địa điểm cuộc hẹn hôm nay, cùng số điện thoại. Tôi là người gọi đến, không ngờ lại được gặp cô, người ở nhà gỗ hôm trước. ”
Nghe tới đây, sống lưng tác giả bỗng dưng lạnh ngắt, mở ra đôi mắt, nghiêng đầu nhìn nữ nhân ngồi cạnh mình_”Cho tôi biết. Cô có chắc mình là nhân cách thứ tư không??”
“Đúng mà. Cô xem, theo trí nhớ này thì bản chính là một, nữ nhân con nít là hai, nữ nhân bạo lực là ba và tôi là bốn”
“Vậy tôi lại hỏi, ông ta, tức cha của cô không phải có một người con trai sao?”
“Ừ, có. Nhưng anh ta chết rồi mà. Năm xảy ra vụ bắt cóc kia, anh ta vô tình bị dây vào rồi chết”
“Cô chính xác là nhân cách thứ năm”
“Hả??”
Tác giả mỉm cười nụ cười đầu tiên với nhân cách mới_”Tiểu thư đáng yêu của tôi, có thể cho tôi gặp đứa bé trai kia không??”
“Làm sao??”
“Cô chỉ cần nhắm mắt lại, thả lỏng một chút thì chắc có lẽ được”_nữ chính rất nhẹ nhàng, cười một chút trấn an người trước mặt. Cô ta nhắm mắt, thở sâu một hồi.
Một lúc sau, nữ nhân đó mở mắt. Nhưng là một ánh mắt hoàn toàn khác, rất lạnh lẽo. Đôi đồng tử liếc về phía tác giả, rồi bỗng dưng nở nụ cười nhếch môi, nhanh chóng vươn tay, cầm lấy một bàn tay của tác giả nắm chặt lấy
“Lại gặp được em rồi bé con”
“Anh là đứa nào nữa?”
“Sao vậy, quên tôi rồi sao?”
“....Ờ”
(Nói gì nói lẹ đi mấy má, một chương tui bó có bốn ngàn mấy chữ đó, hơn là tui quăng dép chết mấy người đó, mà nếu múa cho tui cắt chương là xử luôn mấy người đó)
“Không nhớ chúng ta ngồi cạnh nhau lúc bị bắt sao?? Lúc đó em khoảng bảy tuổi nhỉ??”
“Thật sao? Xin lỗi, không nhớ”
“Thật sự không nhớ? Nhờ tôi bên cạnh mà em mới an toàn được đấy biết không??”
“Thế sao anh cuối cùng cũng chết?”
“Tôi chết? Khi nào? Không phải vẫn còn sống sao?”
Tác giả mặt lạnh bằng tiền cùng đôi mắt thờ ơ, gật đầu_”Ờ, ờ”
“Bé con, tôi tìm em vất vả lắm”
“À, cực khổ rồi”
“Gần như không thể tìm ra. Nhưng mà não bộ này thật tuyệt. Nó cho tôi thấy một dáng người dù mờ ảo nhưng tôi biết là em. Tôi có cảm giác như vậy”
“Ừ, cảm giác của đàn ông là thứ nguy hiểm nhất”
“Haha, bé con thật đáng yêu. Nhờ trí nhớ này mà tôi biết được em có đến bệnh viện H kia, thậm chí còn cười đùa, kể chuyện”
“Chỉ bấy nhiêu thôi sao??”
“Không đâu. Dù tôi không thấy được gương mặt em. Nhưng cách nói chuyện của em cùng với vài điều kiện khác như chấn động tâm lý và nhiều lý do nữa khiến tôi liên tưởng đến nghề tác gia. Kèm theo việc tôi không thể tìm được em trước đó nên tôi nghĩ đến tác giả ẩn danh”
“Anh phục kích sẵn sao?”
“Đúng vậy, lần đó tôi nghĩ là chắc chắn sẽ bắt được em. Lần đầu tiên có người dám phá vỡ mọi tính toán của tôi như vậy. Lần đầu tiên tôi phán đoán sai. Em vốn không phải tác gia”
“May là vậy”_tác giả vẫn vẻ mặt bình thản nhưng trong lòng đang tung bông, xé giấy rãi cùng trời cuối đất vì sự ngu ngốc của người bên cạnh
“Nhưng mà, tôi lại tìm được vài thứ hay ho. Mất những mười mấy năm để có thể thực hiện một kế hoạch vẹn toàn, xây dựng một thế lực vững chắc. Thực sự ở trong bệnh viện kia cũng khá khó khăn nhưng cũng may, nhờ có em, mọi thứ đều qua được”
“Tôi??”
“Nhớ đến em, tôi việc gì cũng làm được”
“Ồ”
“Bé con, tôi cứ phải tìm em mãi”
“Suýt chết đấy thôi”
“Tôi biết em sẽ thoát được mà, em là niềm tự hào của tôi”
“Qúa khen, quá khen”
“Bé con, tôi biết hiện tại gia đình em có chút khó khăn. Tôi sẵn sàng giúp đỡ...chỉ cần em đến sống cùng tôi là được”
“Nếu từ chối thì sao??”
“Sẽ không đâu”
“À”_tác giả mỉm cười, thở dài, nhắm lại đôi mắt. Trong yên lặng lại nghe thấy chuyển động, lại có tiếng bước chân.Nhưng bỗng nhiên lại có thứ mềm mềm đặt lên mắt phải, rồi mắt trái, rồi trán rồi mũi, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nữ nhân.
“Nhìn em thật yếu ớt, đến với tôi, tôi sẽ lo cho em mọi thứ”
Tác giả mở mắt, bình thản nhìn khuôn mặt đang kề sát mình_”Này”
Gương mặt kia nhướn mày, vẫn một nụ cười trên môi, rất nhẹ nhàng bỡn cợt, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt cánh môi căng mọng, trắng nhợt của nữ nhân_”Sao?”
“Anh nghĩ cơ thể hiện tại này của anh là của ai??”
“Đừng lo, tôi không ngại, em đừng sợ. Tôi yêu em bé con”_’hắn’ định môi chạm môi nhưng nữ nhân lại nghiêng mặt quay đi, ‘hắn’ chau mày, nhẹ nhàng đem gương mặt tác giả đối diện mình_”Được rồi, là của một nữ hầu. Cô ta được đưa vào từ bé. Anh và cô ta có thể xem như anh em”
'Hắn' hôn hạ một nụ hôn, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt. Nhưng một lúc sau, lại không kiềm được, cạy mở miệng người trước mặt, chậm rãi tiến sâu vào trong
[Chú em ngon lắm, tay chân chị đông hết mà chú em đây vẫn có tinh thần nhỉ, tốt, rất tốt cho một cái tiểu tiện nhân!!! TA KHINH, KHINH CẢ NHÀ MI!! QUÁ TỞM]
Hôn xong, 'hắn' dùng ánh mắt chân tình nhìn nữ nhân trước mắt lúc này vẻ mặt hồng hào hơn, môi cũng không còn trắng như lúc nãy, mỉm cười hài lòng, quỳ một chân xuống đất, hai tay nắm lấy đôi bàn tay nữ nhân, vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó cười cười, xoa xoa thổi thổi hơi vào đôi bàn tay lạnh giá ấy
“Anh làm như vậy không sợ tôi trả thù sao??”_tác giả mở mắt nhìn người dưới chân
“Tôi nghĩ, có một sự ràng buộc nào đó giữa hai ta. Tôi biết em không hận tôi đâu. Bởi em vốn không thể ghét một ai được huống chi là hận. Tôi tin tưởng, bản thân có thể khiến em yêu tôi”
“Tôi thắc mắc”
“Sao nào??”_’hắn’ vô cùng cưng chiều, mỉm cười với nữ nhân trước mặt
“Thế bằng cách nào tìm ra tôi là đứa nhỏ năm xưa?”
“Lúc đầu tôi vẫn nghi ngại trực giác bởi một lần sai lầm kia. Nhưng đến lúc vào được thành phố, lúc mở mắt ra liền thấy một mảnh giấy. Em có muốn biết nội dung không nào??”
“Không”
“Là nữ hầu nho nhỏ kia tranh thủ thức dậy trước, viết một lời thỉnh cầu, tôi nên buông tha em”
“Không hiểu”
“Lúc đến đây, tôi vẫn còn ngủ. Chỉ là có sắp xếp trước là sẽ đến nơi ở của tên mafia ngu ngốc kia. Đương nhiên nữ hầu bé nhỏ này rất nghe lời tôi nên cô ta sẽ làm theo mọi thứ tôi muốn. Lúc tôi thức dậy, không hiểu sao cô ta lại ghi giấy, van xin tôi buông tha một người tôi không biết. Tôi đã tìm hiểu từ danh sách cuộc gọi. Và tìm ra em. Thật trùng hợp đúng không”_'nam nhân' mỉm cười, đứng dậy, lại ôn nhẹ vào trán nữ nhân một cái rồi đứng thẳng người, ngắm nhìn căn nhà
“Ờ, trùng hợp tới đáng sợ. Vậy tôi còn một câu hỏi cuối. Nữ hầu kia, còn sống không??”
“Em thật tốt bụng bé con. Có dịp tôi sẽ cho em gặp cô ta. Lại nói, lúc biết được chính là em, kế hoạch là của tôi nhưng làm thì không phải tôi. Tôi chỉ đến gặp em hôm kí tặng sách thôi”
“Không tin”
“A, cũng có lúc có một con bé khác chen vào, con bé đó lém lỉnh, tinh quái lắm đúng lúc nhưng được cái ngây thơ, bảo gì làm nấy. Tôi rất hài lòng về hành động trong nhà gỗ của nó cũng như lúc nó lên truyền hình vậy”
“Tôi thắc mắc. Nếu tôi chết thì sao?”
“Bé con, đừng nói như vậy. Tôi thương em lắm. Không để em gặp khó khăn đâu”
“Vào đề”
'Hắn' cúi người, thì thầm nhẹ nhàng vào bên tai nữ nhân_“Đương nhiên sẽ chết cùng em”
Nghe đến đây nữ nhân liền tròn mắt, trề môi, đôi mắt xuất hiện tia sáng ma mãnh rồi bỗng tắt ngúm, khẽ vươn mép môi cười mỉm, cúi đầu tự mình nắn nắn đầu gối_”Cũng được. Hiện tại anh làm như vậy. Gia đình sụp đổ, sự nghiệp cũng tan biến, danh vọng cũng ra đi, con cái, người yêu họ đã chết. Anh tạo cơ hội để khi tôi chết, xuống dưới tôi vẫn được gặp ba mẹ và nam nhân của mình. Bởi những điều khiến họ vươn vấn ở đây đều tan biến. Cảm ơn nhé”
‘Hắn’ nghe đến đây liền ngạc nhiên, sau đó liền chau mày, vẻ mặt vô cùng tức giận nắm chặt nắm tay nhìn nữ nhân trước mắt chầm chậm đứng lên, từng bước một bước về phía cửa.
Tác giả bước đến cửa, đem gương mặt đáng yêu quay lại nhìn nam nhân vẻ mặt hận thù phía sau, mỉm cười khiến hắn nhất thời dại ra_”Nhớ mang về túi đồ. Quà của tôi cho một trong hai người kia. Ai đến trước nhận trước”
Tác giả kéo cửa, bước chân ra tiết trời cực lạnh lẽo bên ngoài, máu mũi cũng chầm chậm chảy ra. Vừa đưa tay lên chùi thì cả người liền bị xoay ngược lại, xiết chặt tay_”Tôi không để em chết, nếu em chết, đừng mong những người kia sống yên”
“Nhìn tôi giống quan tâm không??”
“Em..”_’hắn ‘ khẽ chau mày, rồi bỗng nhiên ôm đầu khuỵ người ngồi bệt xuống đất, gương mặt đỏ bừng.
“Tôi có gia đình, có nam nhân của mình, còn có bạn bè. Mọi người đều lo lắng thì còn gì nữa. Hưởng cũng đã hưởng hết. Có cũng có tất cả, sống cũng gần sống hết. Cầm được buông được. Chỉ là gần đây tôi quen được hai cô bạn mới, vẫn chưa chính thức chào hỏi tử tế được”
“A....”_’hắn’ ôm đầu, nghiến răng, kiềm nén kêu cơn đau đầu
Tác giả mỉm cười, chuẩn bị tư thế ngồi xuống liền nghe được tiếng cơ, khớp của mình kêu răng rắc bên trong liền chép miệng, vẻ mặt coi như không có, ngồi xuống đối diện người kia_”Nè, tôi giữ lời hứa với cô rồi. Đến lược cô giữ lời hứa với tôi, mặc váy của tôi mua, đội nón tôi tặng, đeo vòng tôi chọn, cười nụ cười khiến cô thoải mái, cùng tôi đến đây khi sang xuân nhé. Bạn tôi”
Nữ chính mỉm cười khoái chí, nhưng lại nhăn mặt khi đứng dậy bởi cơn đau. Nhưng đi chưa được vài bước thì lại kéo nắm tay, kéo lại. Tác giả chau mày có chút khó chịu, xoay người nhìn người trước mặt.
Người kia định mở miệng nói gì đó thì bỗng nhiên từ vẻ mặt có chút chật vật, lại chuyển sang ngạc nhiên, không tin nổi nhìn trân trân tác giả.
Nữ chính chưa kịp thắc mắc về phản ứng của người kia thì liền cảm thấy cơ thể bị ba lần chấn động mạnh, không kiềm chế được liền khuỵ người, ngã quỵ xuống nền tuyết lạnh.
Nữ nhân trân mắt nhìn nữ chính ngã xuống nền tuyết, sau đó, ngay lập tức trở nên cuống quýt đến mức khóc đổ mắt, run rẩy ôm lên tác giả vào lòng.
Nữ chính ho ra một búng máu, giơ lên bàn tay lạnh ngắt, kẽo kẹt của mình_”Làm gì vậy? Sao lại khóc? Tôi chỉ ho một chút, sốt một chút thôi mà”
Ngay lúc đó, nữ nhân kia vẻ mặt hoảng sợ giơ lên bàn tay đỏ chói nhuốm đầy máu của tác giả, cuống cuồng tìm điện thoại. Vừa cầm lên lại vì run rẩy mà lỡ tay làm rơi ra đất.
Cô ta ngỡ ngàng nhìn máu từ sau lưng tác giả đang chậm rãi lan tràn ra trên nền tuyết trắng, giọng nói như vỡ ra_”Đừng làm tôi sợ, đừng làm tôi sợ, cô sao vậy hả?? Mau tỉnh đi, cùng tôi ngắm hoa nữa mà, tỉnh dậy, tôi gọi cấp cứu ngay cho cô. Cô không sao đâu, không sao đâu”
“Cô, yểu điệu nữ nhân đúng không??”
Cô ta vẻ mặt rối bời, tay cầm lên điện thoại vừa ấn số lại nhìn sang tác giả_“Tôi, ừ là tôi. Cô gọi tôi mà. Tỉnh dậy đi. A, mau cho một xe cấp cứu đến đây, mau lên...ở đâu...đây là đâu?? Tôi không biết, chỉ biết có một cánh đồng hoa và một ngôi nhà bằng kính thôi. Các người mau đến đây, làm ơn”
Yểu điệu nữ nhân rung lên dữ dội, không giữ được bình tĩnh, lại làm rơi điện thoại. Lúc này cô ta cũng mặc kệ, nức nở lên, ôm lên nữ chính lúc nãy đã nhắm mắt, vội đưa tay trước mũi tác giả nhưng lại không thấy được hơi thở, lại càng quýnh hơn_”Tỉnh, mau tỉnh, tôi gọi người rồi, cô mau tỉnh đi, mau tỉnh”
Đúng lúc này, lại có một đoàn xe dừng lại, nam nhân nhà tác giả cùng một đám người chạy tới, vẻ mặt không tin nổi nhìn nữ nhân/ cô chủ nhà mình, lại chuyển sang ánh mắt căm hận nhìn yểu điệu nữ nhân khiến cô ta run rẩy nhưng vẫn ôm chặt tác giả
“Không, không phải tôi mà, tôi không có làm...các người mau xem cô ấy, máu, ra rất nhiều máu, làm ơn”
Nam nhân không nói gì, chỉ cúi xuống, nhẹ nhàng gỡ ra đôi tay run rẫy, lạnh ngắt của yểu điệu nữ nhân rồi ôm nữ nhân của mình vào lòng, khẽ thì thầm_”Xin lỗi”_rồi quay đi
Một câu nói này khiến cho nữ nhân chết sững, ngồi yên một chỗ, ngây dại nhìn đoàn người vào xe rồi từ từ biến mất khỏi tầm nhìn của cô ta. Tuyết lúc này bắt đầu rơi. Nữ nhân ngơ ngác nhìn một mảnh trời tuyết, đột nhiên ôm đầu, thu người đầy sợ hãi
“Đừng xin lỗi tôi, tôi không đáng, tôi không đáng đâu. Tôi xin lỗi, xin lỗi...”
(Nữ chính cuối cùng cũng đã tắt điện, ahahaha. Nữ nhân đó cuối cùng cũng đã tắt điện. ĐỔ MÁU!!)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT