Vì vậy, Đường Tương Mạt giải thích, "Có lẽ anh không tin, nhưng từ nhỏ em đã có một khả năng rất đặc biệt, giống như giác quan thứ sáu của người bình thường, nhưng mạnh hơn một chút. Em có thể cảm nhận được một người, một đồ vật là như thế nào. Theo lẽ thông thường, ác ý với cảm tình rất khác biệt, em không biết gã Hugo kia là ai, nhưng cảm xúc của anh ta đối với em hoàn toàn không giống với người trước kia."

Mắt Hoắc Vu Phi trợn to, như có chút không tin. Đường Tương Mạt có chút lúng túng, hối hận có phải mình đã quá nóng vội rồi không? Cô không muốn khiến anh cảm thấy cô là người khác biệt, "Đây không phải là năng lực quái dị gì! Trừ phi là cảm xúc rất mãnh liệt, nếu không thì em phải rất tập trung mới có thể cảm ứng được. Thuật độc tâm ... Em không ...."

Thấy dáng vẻ hoảng hốt giống như đưa trẻ làm sai chuyện gì sợ bị người lớn trách mắng của cô, Hoắc Vu Phi bật cười, cảm thấy cô thật đáng yêu, “Đúng là không mạnh thật, nếu không em sẽ không sợ hãi như vậy."

Hoắc Vu Phi không hoàn toàn tin tưởng cái gọi là dị năng, nhưng không đến nỗi không thể chấp nhận được. Dù sao lúc ở trên chiến trường, anh đã chứng kiến rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng ra được rồi. Hơn nữa cô không phải là người ăn nói ba hoa, cô nói có chính là có, anh chỉ là… cần một chút thời gian để ‘tiêu hóa’ thôi.

"Anh..." Vẻ mặt Đường Tương Mạt như bị mắc nghẹn, ngay sau đó lại trợn tròn mắt, vừa thẹn vừa tức. Nhưng sự lo lắng sợ hãi trong lòng cũng theo lời anh nói là tan đi, không khỏi cảm thấy mình thật may mắn khi gặp được anh.

Cô thở phào nhẹ nhõm, hốc mắt cay cay, "Thật ra thì em rất may mắn, năng lực này đã theo em lớn lên. Khi còn bé, em chỉ đơn giản phân biệt được người nào đối xử với em thật lòng, lúc đấy em cảm thấy rất chán ghét nó. Nhưng lớn lên rồi, em mới biết được năng lực này của em không giống với người khác, mà lúc đó em cũng đã đủ trưởng thành để hiểu được mọi chuyện. Em đến khám tại khoa tâm thần, kết luận là có được năng lực này cũng không phải là xấu, những bác sĩ kia.... nói thật, em nghi họ có ý định dùng em làm thí nghiệm."

Cô nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng anh hiểu được từ lúc nhận ra được năng lực đặc biệt này đến khi có thể tiếp nhận nó, không biết cô đã trải qua bao nhiêu đau khổ. Nếu không, cô sẽ không nhờ người ngoài giúp mà là cố gắng tự giải quyết nó.

Cô không hề đề cập tới chuyện này, nhưng anh có thể hiểu được. Càng hiểu rõ điều này, càng khiến anh thêm yêu thương cô, "Em giỏi lắm."

Đường Tương Mạt đỏ mặt, "Đã nói là đừng coi em như đưa trẻ."

Anh le lưỡi, "Ha, anh cũng không phải ấu dâm nha." (ấu dâm: người có ý tưởng dâm ô với trẻ em)

Cô lườm anh một cái, ngay sau đó quay lại với đoạn trò chuyện lúc nãy, "Vậy sao anh lại biết anh ta không phải Hugo?"

"Anh không khẳng định chắc chắn có đúng là anh ta đã bắt cóc em hay không, cho nên đã nhờ một người bạn ở Miami giúp giám định dấu vân tay. Chính cậu ấy đã xác định được. Lúc đầu bọn anh cho rằng là Hugo hoặc là người bên cạnh gã, kết quả so sánh lại phát hiện ra không phải là Hugo, mà là anh em song sinh với anh ta, Luis¬ Naelson ¬LopezA, người phụ trách về mảng buôn bán thuốc phiện của gia tộc. Còn Hugo thật sự đến bây giờ vẫn chưa rõ tung tích. Bây giờ Louis phải chia ra đóng hai vai, hẳn là rất bận rộn, cho nên mới dùng cách đỡ tốn sức nhất, bắt cóc em... chiếc nhẫn kia dùng làm gì vậy?"

"Em mà biết thì sẽ không khổ sở như thế này rồi." Đường Tương Mạt than vãn, "Cũng không phải là Hugo cố ý đưa nó cho em. Lúc đó em thấy anh ấy đeo, liền nói kiểu dáng của nó rất đặc biệt, anh ấy cười rồi tháo ra đeo vào tay em, nói anh ấy đeo cảm thấy rất nặng, chi bằng đưa cho em đeo...." Cô nói những lời mình đã nói với Louis, "Mặc dù lúc đó lời là do em nói trước, nhưng lúc Hugo đeo nó cho em, tâm trạng của em rất phức tạp. Em còn tưởng rằng anh ấy hiểu lầm em nói những lời này để ám chỉ đến việc kết hôn, nào ngờ được chiếc nhẫn ấy lại là vật quan trọng như vậy."

Nghe lời cô nói, Hoắc Vu Phi trầm tư, nói: "Chuyện này nghe rất giống một câu chuyện, không biết em đã đọc chưa? Chính là bộ truyện ‘Lord of the Rings’ nổi tiếng đó."

"Đúng vậy. Nói như vậy, em chính là anh chàng Frodo xui xẻo đó, anh là Sam, còn gã Louis chính là cái tên thùng rỗng kêu to My¬pre¬cious."

Đường Tương Mạt vung tay chân kể, vẻ mặt vô cùng kỳ quặc khiến Hoắc Vu Phi bật cười. Ai ngờ được cô gái năm lần bảy lượt bị bắt cóc, suýt chút nữa bị người ta một súng bắn chết, chạy thục mạng trong mưa bom bão đạn, không còn cách nào khác phải đi vào rừng nhiệt đới lại còn có thể đùa giỡn như vậy, "Này Frodo, thế chiếc nhẫn bị đánh cắp đâu? Em giấu nó ở nơi nào rồi hả?"

"Ưmh...." Đường Tương Mạt suy nghĩ một lúc mới nhỏ giọng nói, "Bồn cầu...."

"Hả?"

"Trong bồn cầu. Chiếc nhẫn đó không vừa tay em, lúc em vẫn còn ở Miami, nó đã tuột khỏi tay em mà rơi xuống bồn cầu..." Cô che mặt, kể từ sau khi được hỏi đến khi nhớ ra chuyện này, cô cảm thấy mình toi đời rồi. Nếu như gã Louis kia biết được, kết cục của cô không chỉ là bị gã chặt đầu xuống làm bóng đá thôi đâu!

Hoắc Vu Phi sửng sốt một lúc, sau đó không nhịn được nữa, bật cười ha hả, "Trời ạ! Em... em quá bá đạo rồi... Bồn cầu... Ông trời ơi...."

Anh vừa nghĩ tới nếu tên trùm buôn thuốc phiện giết người không chớp mắt kia biết được chuyện này, liệu có đào tất cả hố chôn ‘của quý’ ở Miami lên không, liền cười đến không nói được một câu hoàn chỉnh. Từ rất lâu rồi anh không được cười sảng khoái như vậy. Ông trời ơi, rốt cuộc cô gái này còn mang đến cho anh những niềm vui nào nữa đây?

Đường Tương Mạt bị anh cười đến cảm thấy lúng túng, nhưng chuyện này quả thật quá ngốc nghếch, "Tóm lại, chiếc nhẫn kia sớm đã bị ‘ngài núi lửa diệt vong’ nấu chảy rồi. Nhưng chắc chắn Louis sẽ không nhân từ mà bỏ qua đâu...." Trong tay bọn cô đã không còn có gì có thể kiềm chế được gã nữa. Nghĩ đến đây, trên bên mặt nhìn nghiêng của Đường Tương Mạt không khỏi hiện lên chút lo lắng.

"Yên tâm, sẽ không sao đâu." Hoắc Vu Phi dịch lại gần cô, ánh mắt kiên định, cả người tỏa ra khí thế không chút sợ hãi.

Cô yên tâm trở lại, cảm giác như chỉ cần ở cạnh người đàn ông này, cho dù là chạy trốn trong rừng mưa nhiệt đới, hay bị truy đuổi trên sa mạc, cũng đều không là gì cả.... Dĩ nhiên, nếu như có thể, cô vẫn thích một nơi nào đó an toàn.

Bọn họ vẫn chưa đi sâu vào trong rừng, nhưng nơi này đã không còn ánh sáng, một khi trời tối sẽ không thể nhìn được năm ngón tay mình, bên tai cũng chỉ có những âm thanh huyên náo của những sinh vật không biết rõ.

Trong chiếc balo của Hoắc Vu Phi, những thứ đồ cần thiết nào cũng đều có cả, thật sự rất giống chiếc túi bảo bối bốn chiều của Doremon. Anh móc từ trong balo ra một chiếc đèn pin cầm tay, một chiếc túi ngủ đơn giản để cô chui vào, "Ngủ một chút đi, ngày mai chúng ta vẫn còn một quãng đường rất dài phải đi."

"Còn anh thì sao?"

Túi ngủ kia là túi đơn, mà balo của anh cũng không phải túi bảo bối đích thực, cho nên chỉ có thể cất một cái vào thôi. Hoắc Vu Phi nhẹ mỉm cười, nụ cười này dưới ánh đèn pin yếu ớt lại mang vẻ quyến rũ mê người. Nhịp tim Đường Tương Mạt trở nên dồn dập, cảm giác chua xót dâng lên trong lòng.

Không phải anh cậy mạnh nhưng anh có năng lực làm chuyện này. Những năm tháng trong quân viện đặc chủng đã huấn luyện cho anh đi trong nơi này giống như đi trong sân nhà mình, nhưng cô thì không. Cô không nên làm việc thừa thãi, ngang bướng cho rằng mình mạnh, ngoan ngoãn ngủ một giấc giữ gìn thể lực để không làm anh liên lụy mới đúng, nhưng.... Đường Tương Mạt không có cách nào để mặc một mình anh ngoài đó, bản thân lại ngủ ngáy o o.

".... Em lạnh."

"Cái gì?" Hoắc Vu Phi vì lời cô đột nhiên nói mà sửng sốt. Guatemala thuộc khí hậu nhiệt đới, tháng mười một là mùa khô, vào đêm sẽ lạnh, nhưng nhiệt độ không đến nỗi quá thấp, anh dở khóc dở cười, "Nữ vương đại nhân à, ngài đang muốn tiểu nhân đi bắt thú, lột lông đắp lên người cô sao?"

Đường Tương Mạt hừ hừ hai tiếng, "Không cần phải phiền phức như vậy, không phải đã có sẵn rồi sao?"

Hoắc Vu Phi một lần nữa ngơ ngẩn, sau khi hiểu ra được ý cô, liền cảm thấy mặt nóng lên, cũng may là trong bóng đêm chỉ có mỗi ánh sáng từ đèn pin cầm tay cho nên cô không thấy được, "Như vậy.... không ổn lắm...."

"Cái gì mà không ổn?" Nghe giọng nói do dự của anh, Đường Tương Mạt quả thật chỉ muốn nhảy dựng lên bóp chết anh. Rốt cuộc người này bị sao vậy? Trên người cô có vi khuẩn sao? "Nhanh lên đi! Em lạnh muốn chết rồi! Anh mau vào đây với em...."

Vốn dĩ ý của cô chỉ là muốn anh tới ôm cô cho có hơi ấm, ngủ sẽ thoải mái hơn, kết quả bộ dạng mắc cỡ ngại ngùng này của anh khiến cô tức giận. Anh còn muốn thế nào nữa đây? Dù cô có là người phóng khoáng, nhưng da mặt cũng không dày đến mức không biết mắc cỡ. Ám chỉ anh tới ôm cô đã đủ ngượng rồi, anh lại còn do dự từ chối, như vầy là không muốn đụng vào cô sao?

Nhớ lại lúc ban ngày, khi cô cởi hết quần áo ra để tìm thiết bị định vị, Hoắc Vu Phi cũng bày ra dáng vẻ làm ơn đừng làm vậy, Đường Tương Mạt không khỏi có chút buồn bã. Không phải anh thích cô sao? Cô tự nhận dáng người mình cũng đâu đến nỗi, cũng chẳng phải hi vọng anh trong lúc sống còn này không phân biệt được địa điểm mà nảy sinh thú tính, nhưng ít nhất cũng đừng bày ra dáng vẻ không muốn nhìn như vậy chứ?

Thật đáng ghét....

Mười mấy tiếng trước cô vẫn còn ở trong căn biệt thự của Louis ăn bữa nay lo bữa mai, sau đó lại bị người ta chĩa súng vào đầu, sống chết phóng xe chạy trốn trên đường, đạn bay ngang người, kết quả bây giờ lại chỉ vì biểu hiện ghét bỏ của một người đàn ông mà ấm ức đến phát khóc. Trời ơi, thật là ngu ngốc mà!

Bây giờ không phải là lúc để ý đến những chuyện như thế này. Trong lòng cô không ngừng khuyên nhủ chính mình, vùi cả người vào trong túi ngủ. Một lúc sau, cũng với một tiếng thở dài, hơi thở của một người khác cũng một cánh tay rắn chắc chậm rãi vòng qua lớp vải dày bao lấy cô. Tay chân của anh ngập ngừng, dáng vẻ rất không muốn, Đường Tương Mạt có chút bất mãn, định giãy ra. Lúc này, giọng nói nhắc nhở của Hoắc Vu Phi lại vang lên từ trên đỉnh đầu cô, "Đừng lộn xộn."

Lời của anh rít ra từ kẽ răng, giống như đang cố nhịn cái gì đó. Tâm tư của anh không đặt lên người cô, chỉ coi cô như đồ vật, không chút tình cảm.

Đường Tương Mạt cảm ứng được, sự ấm ức trong lòng càng dâng cao, "Nếu không muốn thì không cần miễn cường." Cô buồn bã nói.

"Không có việc gì, mau ngủ đi." Giọng nói của Hoắc Vu Phi xa lánh, suy nghĩ cũng không đặt ở đây.

Đáng ghét.... Cô cắn răng. Bây giờ không phải là lúc gây gổ. Đường Tương Mạt tự nói với mình như vậy, cố gắng bỏ qua cảm giác lạnh nhạt toát ra từ trên người anh mà nhắm mắt lại, cuối cùng cô cũng không thắng được sự mệt mỏi của cả tinh thần lẫn cơ thể, nằm trong lồng ngực người đàn ông cô vừa yêu vừa ghét mà ngủ thiếp đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play