- Nắng Melbourne, jacaranda tím biếc, giấu nhẹm khung trời của em dưới lòng thành phố xa hoa. Victoria-Australia, nỗi nhớ anh cuồng quay quắp chặt lấy em trong từng hơi thở xứ lạ. Tháng 9-ngày ấm! Nửa thế giới trong em chết lặng vì mất anh.
---------------------------------
Nguyễn Bạch Dương, ngay từ đầu đã yêu anh trong tiếng sét đánh từ cung tên thần cupid oái ăm mang lại.
Ngay từ đầu đã bị nét đẹp hút hồn của anh cưỡng lấy.
Ngay từ đầu đã đem tặng cả vật thể bốn ngăn trong lồng ngực cho anh.
Ngay từ đầu đã yêu anh không-suy-nghĩ!
Trần Thế Đan, ánh mắt tựa con sói xám đen ngòm vít lấy vũ trụ, nuốt trọn thảy mọi thứ trong vòm nhìn nguy hiểm. Nắm bắt mọi thứ vờn vẻo trong lòng bàn tay rồi chà nát cho dí bấy đến một mảnh hi vọng cũng tiêu tan.
"- Có cách nào làm tôi thôi yêu cậu hay không, Thế Đan?
- Có đấy, Dương-chết-đi! Nhưng chết thì-dễ-cho-Dương-quá!"
Gỏi nút buột trong quá khứ giữ khư anh mang ý niệm trả-thù, cuốn phăng cô xa khỏi anh ngay tắp lự chỉ tích tắc. Nếu có thể yêu anh nhanh trong vòng tấc giây đồng hồ, nhanh như là cái chớp mắt của hàng mi, nhanh như tốc độ over-max của Roller-coaster xứ sở bố của linh dương sừng thẳng Ả-Rập. Thì muốn quên người đó phải đi qua trăm người để chôn sâu hình bóng, gặp cả nghìn người để xóa sạch dáng dóc nằm lòng trong góc não nhăn nheo, bước qua triệu người để dội sạch tình cảm khốn quái tổn hại kia.
------------------------------------
Tháng 9, Melbourne. Ngày đầu xuân nắng nhẹ, khảm trời trong trẻo dắt ngang màu xanh dịu dàng ngả ngớn tràn lan khắp nơi chất vàng mật đặc quánh rải lên mọi vật.
"- Nhớ nắng Việt! Nhớ anh!"