Cánh cửa mở cái rầm, và Rogan lao vụt vào phòng như cơn bão vào một ngày trong trẻo...
“Cô đã đi quá xa rồi đấy, đàn bà,” anh gào lên với Liana. “Cô không được phép của tôi mà đã sa thải người hầu của tôi vậy hả.”
Liana xoay chiếc bình hoa nhìn về phía anh. Anh chỉ mặc có mỗi chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình tới tận đùi, một cái đai da to bản đeo quanh eo... Tay áo anh xắn lên tận khuỷu, để lộ những múi cơ săn chắc.
Liana có thể cảm thấy mồ hôi chảy ròng trên trán nàng. Nàng đứng trong bồn nước, cơ thể mảnh mai, tròn trịa hồng ửng lên trong làn nước ấm. “Chàng có thể lấy giùm em cái khăn khô không?” nàng hỏi nhẹ nhàng trong yên lặng, vì Rogan vừa mới la hét ầm ỹ.
Rogan chỉ có thể nhìn chằm chằm vào nàng. Cô ta sẽ không có khả năng sử dụng cơ thể của cô ta để khiến mình bỏ qua chuyện cô ta đã làm hôm nay đâu, anh nghĩ, nhưng chân anh lại tiến một bước về phía nàng và một tay vươn ra chạm vào đường cong của ngực nàng.
Liana nói với bản thân không được mụ mẫm đi. Nàng muốn người đàn ông này, ồ phải, nhưng nàng muốn chàng hơn cả một vài phút. Nàng vươn tay ra và tháo sợi nơ trên cổ áo sơ mi của chàng, rồi chạm vào làn da chàng bằng những đầu ngón tay. “Nước vẫn còn ấm,” nàng nói êm ái. “Có lẽ chàng sẽ cho phép em tắm cho chàng...”