5h sáng hôm sau

Trong khi mọi người còn đang say giấc thì Tuấn đã xách đít đến phòng An Kỳ với tâm trạng vui vẻ,phấn khích,hồi hộp.Không thể chờ đợi thêm được nữa anh liền mở cửa ra,đập vào mắt anh đầu tiên là bóng hình một cô gái ngồi trong gốc,lưng dựa vào tường khóc nức nở,tay thì ôm khư khư sấp ảnh

Tuấn di dời tầm mắt đến chiếc bàn,"Lá thư vẫn còn đó chắc có lẽ cô ấy chưa đọc"

Nhớ tôi à-Anh đi đến ngồi xuống cạnh An Kỳ,nghe tiếng nói cô liền ngước đôi mắt long lanh nước xinh đẹp nhưng đã sưng lên vì khóc.Nhìn gương mặt người con trai cô ngày đêm nhớ thương chỉ muốn được chạm vào một lần nhưng cô lại chẳng đủ can đảm vì biết hình ảnh này cũng chỉ là khung cảnh giả dối,cô sợ cái cảm giác nhận ra sự thật rằng tất cả cũng là do cô đa tình nhớ người ta đến nỗi sinh ra ảo giác.

Sao cứ ám tôi mãi thế-nói rồi cô cúi mặt xuống khóc tiếp bộ dáng trông rất đáng yêu nhưng lại vô cùng bi thương.Tuấn nhếch lên một nụ cười méo mó,tim anh khẽ nhói lên tự trách bản thân tất cả mọi thứ là do bản thân anh gây ra khiến An Kỳ người con gái anh yêu phải chịu tổn thương tuy không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ

Tôi thích ám em đó thì sao-Tuấn vươn tay kéo An Kỳ vào lòng mình siết chặt

Biến ra khỏi đầu tôi nhanh,cái tên khốn kiếp,không biết điều-cô lắc đầu ngoày ngoạy như muốn xua tan đi thứ gì đó nói cách khác là muốn xua tan đi bóng hình Tuấn đang từng ngày in sâu trong trí óc cô.Động tác bỗng nhiên ngừng lại khi An Kỳ cảm nhận được một vòng tay,một hơi ấm và mùi hương......đặc trưng tuy quen mà lạ đang bao bọc lấy người cô

AAAAAA...-Cô hét ầm lên khi thấy người đang ôm mình là Tuấn,là Tuấn bằng da bằng thịt chứ không phải ảo giác cô tự tưởng tượng ra

Em làm gì hét ghê vậy-Anh bụm miệng cô lại không thì tụi kia phát hiện mất

Sao...sao cậu lại ở đây-An Kỳ giọng có hơi lắp bắp như không tin vào mắt mình

Vì nơi đây có em-Tuấn khẽ cười đáp lời cô

Cậu mau biến đi cho tôi-An Kỳ nắm tay anh lôi xềnh xệch ra khỏi phòng rồi đóng sầm cửa lại,tiện tay khóa luôn

Nè mở cửa ra,tôi có chuyện cần nói với em-Tuấn vừa nói vừa đập cửa rầm rầm

(Cửa:Ê nam phụ!không biết anh đập tui anh đau tay không,chứ tui sắp rớt ra luôn rồi nè)

Tôi không muốn nghe và cũng không cần cậu nói gì hết,mau biến đi cho tôi...biến...đi-An Kỳ không thể kiềm chế được nữa một lần nữa cô bật khóc thật to

An Kỳ em bình tĩnh lại đi,nghe tôi giải thích có được không-Tuấn im lặng vài giây rồi nói tiếp

-Xin lỗi em nhiều lúc trước tại tôi không đúng không đúng không tin em để dẫn đến hiểu lầm,nhưng khi tôi nghe Phong nói sự thật tôi đã rất đau khổ em biết không? Xin em,cầu xin em đừng khóc nữa,đừng tự hành hạ bản thân,lỗi lầm là do tôi

Những giọt nước mắt đàn ông lăn dài trên gương mặt điển trai của Tuấn,giọng anh bi thương chan chứa sự thống khổ,đau đớn, dằn vặt giải bày cho cô hiểu nổi lòng của mình mà anh đã giấu kín suốt mấy năm qua.Cô lại không một lời đáp trả nhưng Tuấn có thể chắc rằng cô đã nghe

5p... 10p... 15p...từng giờ từng phút trôi qua,anh và cô vẫn người trong kẻ ngoài chờ đợi phản ứng của đối phương

Nếu em đã ghét bỏ tôi đến vậy thì tôi sẽ không làm phiền nữa,tạm biệt An Kỳ chúc em hạnh phúc-Tuấn bất lực xoay bước chực rời khỏi thì một vòng tay ôm chặt từ sau lưng anh "Cô gái này lúc nào cũng vậy,chờ anh đi rồi mới giữ"

An K...-anh chưa kịp nói hết đã bị cô cắt lời

Cậu là đồ tồi tệ,đồ khốn,chúc tôi hạnh phúc à? Cậu nghĩ không có cậu tôi có thể hạnh phúc được không hả Tuấn-mỗi câu thốt ra cô lại đấm vào lưng anh một cái thật mạnh

Tha thứ cho tôi nha An Kỳ,tôi hứa sẽ không bao giờ làm em tổn thương nữa-Tuấn xoay người cô đối diện với mình

Hứa sẽ không bằng hành động đâu-nói rồi cô kéo cổ anh xuống đặt lên môi anh một nụ hôn nồng nàn,đây chính là nụ hôn môi đầu tiên của An Kỳ và Tuấn từ khi bắt đầu yêu nhau lúc nhỏ đến giờ

(tg:tính yêu trong sáng là đây)

END chương 24

Mọi người thấy truyện hay thì cho xin 1 cái đề cử nhé,có chỗ nào sai sót cứ góp ý để mình sửa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play