Tuấn chết lặng tại chỗ nhìn bức ảnh chụp,một bé gái và một bé trai ngũ quan xinh đẹp treo nụ cười hồn nhiên trên cánh môi,đang ngồi giữa vườn hoa trà,chợt bao nhiêu kí ức ùa về

3 năm trước tại vườn hoa trà một cậu bé chừng 14 tuổi cầm chiếc máy ảnh lia máy nhấp liên tục chụp ảnh cô bé trạc tuổi mình ngồi bó hoa trà lại từng bó thật to,đôi mắt long lanh nhíu lại lên tiếng quở trách

-Cậu cứ chụp ảnh mãi mà không giúp tớ bó hoa lại,cậu thích máy ảnh và chụp ảnh hơn thích tớ sao

Làm gì có,tại...tại mình...-cậu bé ấp úng,mặt đỏ gay vì ngại

Tại cậu thích nó hơn tớ chớ gì,còn bày đặt-cô bé bĩu môi

Không phải,tớ thích cậu nhất mà,tại lúc nãy cậu hái hoa nhìn vô cùng dễ thương nên muốn chụp lại thôi-cậu bé vội vàng giải thích

Tớ không tin đâu-cô bé quay phắt về phía khác,miệng khẽ cười

Thật đấy,cậu tin mình đi mà...-cậu bé lay nhẹ vai,nhưng cô bé vẫn im lặng mặc cho cậu bé nài nỉ

Cậu không tin thì chịu thôi,mình về-cậu bé vờ bước đi thì bị một cánh tay níu lại

Mình giỡn mà,cái mặt cậu bây giờ y như cái bánh đa nhúng nước ấy,xệ còn hơn mặt con mimi nhà mình nữa-cô bé trêu chọc

Cậu dám bảo mình giống chó,lần này cho cậu biết tay-cậu bé nói rồi dùng tay cù lét cô bé khiến cô cười đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem

Hoàng hồn Tuấn liền chạy thật nhanh lên tầng trên

Cấm theo-dù đang gấp gáp nhưng vẫn không quên ném lại một câu mang âm vực lạnh đến thấu xương cho những người ở lại,chị giúp việc muốn ngăn lại lắm chớ nhưng xin lỗi chị ấy vẫn muốn sống yên ổn

-----

Tầng 1 rất rộng,Tuấn đi thật khẽ đến từng phòng một rồi mở cửa.Trong lòng anh bây giờ thật hỗn độn,vui mừng vì có lẽ sắp tìm được người đó,lo lắng không biết người đó có chịu tha thứ cho những gì mình đã gây ra,sợ hãi vì anh hi vọng quá nhiều lẻ sao lỡ không phải thì anh biết làm gì đây chắc sẽ cười trừ cho bản thân đã quá lầm tưởng

Tầng 1 không có,anh liền đi lên tầng 2 nhưng khác với tầng 1 tầng 2 chỉ có duy nhất một phòng

~Cạch~

Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra,người nằm đó là một cô gái không hề nhúc nhích có lẽ là đã ngủ say

Đôi mắt Tuấn đượm buồn,tiến đến giường khẽ đưa tay chạm vào gương mặt đang say ngủ

Cô gái cựa mình,đôi mắt thơ thẩn chậm rãi nhìn người đối diện rồi lại nhắm lại

Cô cười nhạt

-Kể cả trong mơ tôi cũng nhìn thấy cậu nữa cơ đấy,Tuấn à tôi nhớ cậu

-Không phải mơ,là tôi đây tôi cũng rất nhớ em

Một thứ âm thanh ấm áp vang lên nho nhỏ,tuy nhiên cũng không thể kéo cô ra khỏi cơn say.Một giọt nước long lanh rơi ra từ khoé mắt,Tuấn đưa tay lau nước mắt cho cô rồi hôn nhẹ vào má,nở nụ cười thật sự mà bao lâu nay đã mất,anh giờ quả thật rất vui vì biết chắc rằng cô gái anh yêu vẫn còn yêu anh

Tuấn đến chiếc bàn ghi vài chữ rồi bước xuống dưới nhà mắc công tụi kia lại chạy lên đây làm ầm ĩ

------

Thằng Tuấn đi đâu thế?-Sin thắc mắc hỏi

Tụi tao chắc biết mà-Lâm bĩu môi,nãy giờ ngồi cùng nhau mà Sin lại hỏi một câu chẳng logic tí nào

Hay là mình lên tìm nó đi-Sin đề xuất

Đúng đấy tìm nó nhanh đi,chứ nãy giờ anh xấu hổ lắm rồi đó ở nhờ nhà người ta còn đi lung tung nữa-Duy hối thúc

Tôi đây-Tuấn thản nhiên từ trên lầu bước xuống,ai không biết nhìn vào chắc tưởng Tuấn là chủ nhà nữa không chừng

Nè anh hai đi đâu trong nhà người ta dậy-Lâm hỏi

Tìm người-Tuấn trả lời cục ngủn rồi đến ghế ngồi

Tìm ai thế ai thế anh hai-Lâm đi theo sau rặng hỏi,mấy người kia cũng vãnh tai lên hóng chuyện trừ 2 người là nó và hắn đang bận cãi nhau

(GTNVM:Phùng An Kỳ:17 tuổi,đại tiểu thư nhà họ Phùng cũng chị gái An Như

Ngoại hình xinh xắn,tính tình dễ thương,dễ gần nhưng hiện tại thì trầm tính do bị tổn thương)

END chương 21

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play