Giữa khung cảnh tràn ngập “cảnh quan đô thị” đó, anh hai của chúng ta đang nheo mắt nhìn về phía cổng trường, nhưng hai tai lại dựng thẳng nghe thằng em “báo cáo”.
- Anh Kỳ, bọn Ngọc Linh hẹn anh chiều gặp mặt ở quán trà sữa trước cổng trường, anh có đi không? – Thằng Nam lớp dưới bây giờ đã trở thành quân sư cho bọn đầu gấu con trai, nhỏ nhẹ “lịch sự” lên tiếng.
- Không - một từ cụt ngủn được thốt ra từ cái môi mỏng kia, người trông rõ thư sinh mà ăn nói thì rõ “un-thư sinh”.
- Nhưng bọn đó là … thằng Nam kéo dài câu nói của mình như một thằng cà lăm chính hiệu.
- Là gì ? – một lần nữa “trai đẹp” lại ăn nói cộc lốc.
- Là chị hai của bọn con gái.
- Chị hai?
- Uhm
- Haha haha… trường này có vẻ thú vị nhỉ, được…. gặp thì gặp … xem chị hai của chúng ta trông như thế nào.
- ??????????????
Trước cái màn cười hô hố vô cùng ngố của thằng anh hai, bọn đàn em đứng đơ ra mặc cho mùi NH3 thoang thoảng theo điệu cười có một không hai kia. Ngay cả thằng Nam nổi tiếng là sức chịu đựng trâu bò, bình thản như cái chảng cũng phải méo mặt trước cái màn “xoay trời dời đất” của vị đại ca này.
…….
Hai giờ chiều tại quán trà sữa.
Nó – ngồi đúng tư thế của học sinh “mẫu mực”, ôm khư khư quyển sách 120 bài văn hay lớp 12, vừa đọc vừa nhai cao su.
Bên cạnh nó, bọn đàn em vô cùng “dễ thương” đang tranh nhau con mực rim cuối cùng
Và …. Ngoài cửa, đám con trai đã tới.
- Muộn 15 phút 13 giây.
Ngọc Linh vừa nhìn đồng hồ vừa nói, vẻ vênh vênh tự mãn. Nhỏ này không học được gì từ Nó ngoài việc rất ghét phải chờ đợi, vô cùng không hạnh phúc. Bên cạnh đó nhỏ cũng rất thích đúng giờ, xung quanh việc nhỏ luyện được thói quen tốt này cũng có một điển tích rất “khác người”. Hôm đó, bọn nó được học bài văn – vợ chồng A Phủ, có đoạn Mỵ cắt dây thừng cởi trói cho A Phủ, cô giáo vẽ nguyên một cái sơ đồ bự chà bá lửa trên bảng : MỴ NHÌN THẤY A PHỦ BỊ TRÓI -> NHỚ LẠI MÌNH CŨNG TỪNG BỊ TRÓI -> CẢM THẤY THƯƠNG THÂN MÌNH -> THƯƠNG A PHỦ ->CỞI TRÓI. Thế là chị đại của chúng ta cũng vẽ nguyên một cái sơ đồ bự chà bá nhưng thua của cô một chút : THẤY NGƯỜI TA PHẢI NGỒI ĐỢI…->CẢM THẤY THƯƠNG MÌNH CŨNG ĐÃ TỪNG PHẢI NGỒI ĐỢI… -> TỪ GIỜ QUYẾT ĐỊNH ĐỪNG ĐỂ NGƯỜI KHÁC PHẢI ĐỢI. LÝ DO: ĐỢI CHỜ VÔ CÙNG KHÔNG HẠNH PHÚC. Đã vậy nó còn thêm một cái P/S rõ to : TỪ GIỜ AI CÒN MUỘN GIỜ HÍT ĐẤT 50 CÁI. Với cái lệnh được ban hành rộng rãi như vậy không phải riêng phó “bang chủ” mà các tiểu muội khác trong bang đã phải lãnh nguyên cái hình phạt này, và từ đó … nó còn được gọi với cái tên hết sức “dễ thương” – hitle thời @. Cũng từ đó, không ai trong nhóm được đến muộn quá 1 phút, nếu không … tự định đoạt số phận của mình.
Quay lại hiện thực.
Sau khi nghe cái màn bắt bẻ của phó bang chủ, bọn con trai cười ha hả, rồi chen nhau vào lấp đầy các ghế còn trống. Không khí tự nhiên bị cô đặc, bọn này cảm thấy vô cùng khó thở, ngước lên nhìn mới thấy đám con gái đang dơ bộ mặt của satan ra để dọa người liền nhe răng cười như đười ươi xổng chuồng. Quân sư Nam lên tiếng giải thích sự chậm trễ.
- Kẹt xe ấy mà, mấy bạn thông cảm.
- Theo tui được biết thành phố X đất chật người thưa, lịch sử mấy trăm năm nay chưa từng có vụ kẹt xe nào, ngay cả giao thừa còn phóng xe đua được (nói phét tí), ông kẹt chỗ nào vậy, nói đi để tí nữa tui cho người đi giải tỏa cho. – Ngọc Linh đã bực nay còn thêm câu giải thích ko có chút thật lòng nào của tên nhóc lớp dưới thì núi lửa lập tức phun trào.
Thấy tình hình có vẻ hơi căng thẳng anh hai liền lái sang chuyện khác, nhưng không may lần này còn nguy hiểm hơn.
- Này bạn ơi, bớt nóng đi, đùa tí cho vui ấy mà, mà cho mình hỏi, bạn hẹn mình ra nói chuyện sao lại dắt mọt sách đi theo làm gì thế kia, đừng nói đó là “ Gia Cát Lượng” của bên đó nha.
Nó nghe xong câu nói của anh hai mới, không biết bên trong sôi sục ra sao, chỉ thấy bên ngoài rất bình thản, nhẹ nhàng đặt quyển sách xuống bàn, hành động thướt tha cứ như “ Cô Long” tái thế, miệng cũng thốt ra mấy chữ hết sức “đáng yêu”
- Giới thiệu đi.
Thiên Kỳ hơi đơ trước thái độ của nó, trong đầu ngầm phân tích: cử chỉ + thái độ của mấy người xung quanh => đây không phải là “Gia cát Lượng” mà là …. “Lưu Bị”. À không, là thể loại ngoài hành tinh.
Ồ …. Một sự ngạc nhiên ngoài sức tưởng tượng, đây giống như “con ngoan trò giỏi” hơn là một “bang chủ quyền năng” à nha.
Thằng Huy Gù bây giờ đã bị hạ chức làm phó bang chủ bên đó, thấy không khí âm u đáng sợ, bèn tằng hắng vài cái, hất hất cùi chỏ vào hông thằng Nam, ý kêu nó lên tiếng hòa giải đi, Thằng Nam nhận được thông điệp ngầm bèn lên tiếng.
- À … xin giới thiệu, đây là anh hai mới của bọn tui. Mấy người còn lại thì biết hết rồi nên không cần phải giới thiệu nhỉ?
- Tên gì ? – Ngọc Linh đáp lại bằng một câu không đầu không đuôi, theo kiểu “giang hồ” thường dùng.
- Trịnh Thiên Kỳ - lần này anh hai trực tiếp nói.
- Haha … haha… Thiên Kỳ? … Kỳ? … hô hô … sao lại có sự trùng hợp to lớn thế này nhỉ? – Ngọc Linh quay ngoắt 180 độ, cười nói rất chi là sảng khoái, không hề để ý bên cạnh, chị đại đã đặt quyển sách xuống lần hai.
- Là sao? Tên tui buồn cười vậy hả? – Lần này anh hai thật sự ngu dưới cách nói không đầu không đuôi của người nào kia.
- À … là vầy, chị hai của chúng tôi cũng tên là Kỳ … Như Kỳ… vậy là trường chúng ta có một couple Kỳ rồi, lại là anh hai và chị đại, nói xem có phải là ý trời không? Haha… haha… Kỳ tao thấy anh hai của chúng ta cũng “dịu dàng” đấy, mầy thấy có nên đưa thể loại này vào từ điển không?
Lần này nó không cầm cũng không đặt quyển sách xuống nữa, mà trực tiếp quay đầu rất rất nhẹ nhàng, liếc mắt cũng rất rất nhẹ nhàng nhìn chị ba đang cười nói vui vẻ kia, khiến chị đứng hình ngay tại 0,001 giây đầu tiên, tất nhiên là nụ cười vô duyên cùng hàm răng trắng bóng vẫn chưa được khép lại, trông vô cùng thu hút ruồi và muỗi.
- Vào vấn đề chính. – nó lại cất giọng hết sức “nhẹ nhàng” ra lệnh cho người đang trong tư thế đứng hình kia.
- Oh … Vì bên các người có anh hai mới nên chúng tôi hẹn các người ra đây để nói lại các thỏa thuận hai bên, kẻo có người mới vào nên không biết – liếc sang nhìn “tân bang chủ” một cái – thứ nhất, chuyện của con gái con trai không được xen vào và ngược lại. Có ý kiến gì không?
- Không.
- Thứ hai, lãnh địa của con trai và con gái không phân chia, nhưng nếu bên nào đến trước thì bên kia phải rút lui, cấm ý kiến.
- Ok .
- Thứ ba, cấm nói xấu lẫn nhau.
- Ok . Còn gì nữa không ?- Thiên Kỳ hỏi.
- Còn – lần này người nói không phải là Ngọc Linh mà là nó, giọng nói trầm bỏng đột nhiên vang lên làm bàn dân thiên hạ choáng không đỡ vào đâu được.
- Còn gì ?
- Đừng nhìn tui với ánh mắt đó.
- Không thì sao?
Trước thái độ không hợp tác của cậu bạn mới, nó lấy hành động thay lời nói, lấy hai cây que xiên mực nhắm thẳng một đường mà tiến tới, Thiên Kỳ ngạc nhiên trước sự manh động của nó nhưng cậu đã nhanh chóng né được, nó nhếch môi, cười như không cười:
- Nhanh đấy, nhưng lần sau tui không chậm như vậy đâu.
Nói rồi nó quay lưng bỏ đi, để lại sự ngạc nhiên vô bờ bến cho những người ở lại : NÓ ĐÃ CƯỜI. Mặc dù, hàm ý của nụ cười không được tốt đẹp cho lắm nhưng cũng là kỳ tích trong những ký tích. Không hẹn nhưng cả bọn đều quay lại nhìn Thiên Kỳ, Ngọc Linh bắt đầu tôn sùng cậu bạn này, có lẽ những ngày sau này sẽ hết sức thú vị đây, cũng cùng dùng chung hai chữ thú vị nhưng câu nói trong đầu của Thiên Kỳ hoàn toàn khác “ cô bạn này thú vị thật”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT